Chú là của em
Chương 1393
“Lần này tôi chỉ dùng máu để đi xét nghiệm, không cần nhiều máu, cầu mong nồng độ máu của cô phù hợp với nông độ máu của bệnh nhân chúng tôi, như vậy cô có thể bớt chịu khổ một chút.
”
Tô Noãn Tâm vội vàng chắp tay lại, hét lên Chúa Giêsu, A Di Đà Phật, trời xanh phù hộ cho con, thực sự cầu nguyện một cách nghiêm túc.
Mạnh Tỉnh thiếu chút nữa cười không ra tiếng.
Người xấu xí mới tới, thật sự là một người thú vị.
Một chút không sợ không nói, vẫn còn ở đây làm điều kỳ quái.
Nhưng vẫn còn việc phải làm, anh ta cũng không ở lại lâu hơn, vì vậy anh ta đã đi đến kho máu mới bên cạnh.
Thay đổi một chiếc kim, tiếp tục lấy máu.
Bốn người mới đến, đều được rút một ống máu nhỏ, cầm đi để làm thí nghiệm.
Lúc sau, có người mang thức ăn đến.
Nơi Tô Noãn Tâm và những người khác ở, bị bịt kín, không có cửa sổ.
Bật đèn cả ngày, thực sự rất sáng, chỉ là không nhìn thấy được thời gian, cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, không phân biệt được rốt cuộc là ban ngày hay vẫn là đêm tối.
Cũng không biết bữa này là bữa sáng, hay là bữa trưa, hoặc cũng có thể là bữa tối.
Nhưng đồ ăn thật sự rất ngon, có thịt, có gan heo … có canh tiết, còn có rau xanh.
Mặc dù rút máu ra từ họ, nhưng cũng bồi bổ lại cho bọn họ.
Mỗi người một phần, phân chia đều đầy đủ.
Tô Noãn Tâm đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên được ăn thỏa mãn như vậy.
Mặc dù nước canh nhạt nhẽo, không có vị gì, nhưng cô ấy đã cảm thấy rất ngon miệng khi đói bụng và ăn lương khô trên đường đi Ba người phụ nữ cùng đến kia, cũng giống nhau, đều giống như hồn ma đói khát, ăn xong cũng thiếu chút nữa thì bị sặc.
Ở một nơi như thế này, cũng có rất nhiều người, mỗi người bọn họ đều ăn uống chậm rãi, ánh mắt có vẻ chán ghét.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì còn có nhân viên y tế riêng biệt tới thu đĩa thức ăn.
Tô Noãn Tâm đã ngủ được một chút, nên lúc này cô không thể ngủ nữa.
Cô lặng lẽ nhìn những người phụ nữ ở đây, sau đó chọn một gương mặt thân thiện hơn, một người phụ có gương mặt Việt Nam, tính tình khá trầm rồi đi tới: “Chào chị”
Một giọng con gái trong vẻo vang lên ở bên tai, dường như người phụ nữ kia cũng theo bản năng ngước mắt lên nhìn cô.
Thấy trên mặt cô bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là có thể nhìn thấy rõ, một đôi mắt trong veo và hoạt bát.
Cặp mắt xinh đẹp kia giống như là biết nói vậy.
Người phụ nữ khổ sở lắc đầu một cái, không nói gì cả.
Tô Noãn Tâm đáng thương nói: “Chị, chị để ý đến tôi một chút có được không, tôi cảm thấy hơi sợ, muốn biết tình hình của nơi này”
Mấy người phụ nữ ở bên cạnh lập tức nói với vẻ chán chường: “Đó là một người câm, không thể nói chuyện đâu, đầu lưỡi của cô ta đều bị người ta cắt mất rồi, cô ta có ý tốt nên không muốn mở miệng hù dọa cô, nếu không cô cũng bị dọa cho sợ hết hồn rồi”
‘Vẻ mặt Tô Noãn Tâm vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Đầu lưỡi đều bị cắt sao?”
“Chúng tôi đều là bị mua về từ thị trường nô lệ… cô ta cũng tới cùng một nhóm với chúng tôi, trước khi vào hội câu lạc bộ nô lệ thì lưỡi đã bị cắt mất rồi, sau đó bị người ta bán vào đây”
“Được rồi… Thật xin lỗi chị, làm phiền chị rồi”
Người phụ nữ im lặng lắc đầu một cái.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
65 chương
22 chương
79 chương
54 chương
100 chương
75 chương