Editor: Cẩm Hi Cô gái nhỏ ngẩng mặt, chuyên chú nhìn chính mình, trên mặt ôn nhu tràn đầy ý cười, vừa ngoan ngoãn lại tự đáy lòng lòng biết ơn —— nhưng Mục Nhạc lại một chút cũng không hề cao hứng, không đứng dậy. Đây là... để "con mèo nhỏ" về sau đừng tới tìm mình? Mục Nhạc nhìn cánh tay trắng như tuyết của cô gái nhỏ đang đặt trên cánh tay Diệp Thần, toàn thân đều muốn kêu gào hận không thể kéo cánh tay của cô gái nhỏ ra, chỉ tiếc tự mình bế tắc hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhàn nhạt cười gật gật đầu, bất động thanh sắc nhìn về phía cái người gọi là huynh trưởng đang đứng trước mặt đây, rất nhanh rồi sẽ biến thành bố vợ của chính mình. Sau đó anh liền thấy được rõ ràng ở đáy mắt Diệp Thần có một loại mang tên"Phòng bị". Hai người bốn mắt nhìn nhau, một bên thâm sắc nhàn nhạt, một bên ý cười tao nhã, nhưng ánh mắt lại thâm trầm như nhau. Mục Nhạc nhìn về phía Diệp Dung, bỗng thấp giọng nở nụ cười: "Không quấy rầy, cũng là ít nhiều A Dung mỗi ngày đều đốc thúc em tan tầm đúng giờ, ăn cơm đúng bữa." Thanh âm của anh ôn nhu, hơi hơi trầm thấp, nhìn thấy nụ cười như vậy... Diệp Dung bỗng cảm thấy trên mặt chính mình tự nhiên có chút nóng lên. Diệp Thần không nói gì, chỉ không tỏ ý kiến mà đồng dạng cười một tiếng. Diệp Dung không biết vì cái gì, lập tức cảm thấy không khí bốn phía cư nhiên có chút khẩn trương, theo bản năng mà nắm chặt cánh tay cha mình, có chút co quắp nhẹ nhàng cắn cắn môi. "Không còn sớm, hai người cũng trở về đi." Mục Nhạc liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, rốt cục cũng mở miệng một lần nữa, quả nhiên vừa mới dứt lời, liền thấy được cô gái nhỏ tựa hồ là lập tức nhẹ nhàng thở ra. Đại khái là nhìn ra cô gái nhỏ lúc này bất an, Mục Nhạc cùng Diệp Thần không hẹn mà cùng ngừng lại câu chuyện, không dây dưa ở cái đề tài này nữa. Mục Nhạc mở miệng tiễn khách, Diệp Thần lập tức biết phải nghe lời mà mở miệng cáo từ. Mạt Trà lúc này đã sớm ăn no, thoạt nhìn hình như là sau khi ăn no thì có chút mệt rã rời, nằm phơi bụng nhỏ ở bên chân Diệp Dung nhỏ giọng kêu "Meo meo", không chịu tự mình đi. Diệp Dung có chút buồn cười, cúi người xuống đem nó ôm lên. Mèo nhỏ lập tức tiến thêm thước để toàn bộ cơ thể đều nằm trọn trong lòng cô. Diệp Thần duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu con gái, mang theo cô rời đi. Vừa mới xoay người, lại bỗng nhiên bị một người gọi lại —— "Dung Dung!" Âm thanh của thiếu niên từ trước đến nay đều trong trẻo, giờ khắc này không biết vì cái gì thế nhưng lại có chút vội vàng. Hai cha con đồng thời quay đầu lại. "Dung Dung, tất cả mọi người đều ở đây, bánh kem còn chưa ăn xong đâu." Mục Tiêu nhìn nhìn Diệp Dung hơi mang theo nghi hoặc, lại nhìn về phía thần sắc ôn hòa của Diệp Thần —— ông trước nay đều nho nhã ôn hòa, nhưng lúc này bị ông nhìn, lại không biết sao lại có một loại cảm giác áp bách khiếp người, làm cậu cơ hồ đến nói chuyện đều có chút khẩn trương, "Chú Diệp, nếu không nán lại ngồi một lát?" "Lần trước thi cuối kỳ bị mệt, mấy ngày nay Dung Dung cần phải nghỉ ngơi sớm một chút, đồ ngọt cũng không thể ăn quá nhiều." Diệp Thần bất động thanh sắc lại đem con gái chắn ở phía sau chính mình, rồi sau đó mới lại cười cười, ôn giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ Mục Tiêu, xin lỗi vì làm các cháu mất hứng." Thời điểm cậu nói đến "Đồ ngọt", lại làm như vô tình cố ý nhìn về phía Mục Nhạc —— Mục Nhạc không tỏ ý kiến mà nhướng mi. Thiếu niên vội vàng lắc đầu, muốn mở miệng nhưng lại không nói ra lời, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô gái thanh mai trúc mã của mình ôm lấy con mèo nhỏ đang làm nũng trong ngực kia đi theo cha cô, cũng không quay đầu lại mà rời đi. ...... Buổi tối ăn hơi nhiều, sau khi về tới nhà Diệp Dung lại cùng cha mẹ cùng nhau xuống tiểu khu dưới lầu đi bộ tiêu thực một lát, lúc này mới tắm xong rồi nằm lên trên giường, rồi rất nhanh liền nhận được điện thoại của Mục Tiêu. "Dung Dung, chúng tớ cãi nhau..." Kia đầu, thanh âm của thiếu niên truyền tới tràn đầy uể oải cùng suy sụp tinh thần, lại giống như còn mang theo loáng thoáng hoảng hốt, "Cô ấy nói tớ đối với cô ấy không tốt, không nhớ được đồ ăn mà cô ấy không thích, không chịu ở cạnh cô ấy, còn nói tớ và cậu quá thân cận... Dung Dung, có phải tớ thật sự sai rồi hay không? Chính là hình như cô ấy không giống trước kia, mặc kệ tớ đi nơi nào đều phải truy hỏi, mỗi lần chính mình đi ra ngoài chơi đều phải kéo tớ đi cùng, còn luôn ăn dấm của cậu. Cô ấy cùng cậu... một chút cũng không giống nhau." Cậu hình như là cực kỳ khổ sở, nói chuyện đều đã có chút lộn xộn. Diệp Dung ôm chăn ngồi dậy dựa vào đầu giường, an an tĩnh tĩnh nghe, mãi cho đến khi thiếu niên nói xong, ngừng câu chuyện, lúc này mới nhẹ giọng gọi cậu: "Mục Tiêu." Thiếu niên đầu kia có chút gấp gáp không chờ nổi mà lên tiếng, cho rằng cô sẽ như lúc trước ôn nhu săn sóc mà an ủi chính mình —— thanh âm của cô xác thật vẫn mềm nhẹ như bình thường, nhưng khi lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn không còn ôn nhu ngày xưa. "Mục Tiêu, cậu... không nên nói với tớ cái này." Cô nói như vậy, không hề ôn nhu, thậm chí dường như còn có chút lạnh nhạt. Thiếu niên hô hấp trong nháy mắt đình trệ, dường như cả người đều sững sờ. Qua một hồi lâu, cậu mới lấy lại tinh thần, có chút không dám tin mà nhẹ giọng gọi cô: "... Dung Dung?" Thanh âm dường như có chút run rẩy, mang theo hoảng hốt khó khắc chế. "Cậu từ lúc bắt đầu, đã biết cô ấy cùng tớ không giống nhau, cũng là cậu nói —— cậu thích con gái hoạt bát." Cô gái nhỏ đem cả người mình đều gắt gao khóa chặt lại trong chăn, hơi hơi rũ đầu, lông mi thật dài ở dưới ánh trăng nhẹ nhàng rung động. Hình như cô có chút lạnh, thanh âm lại nhẹ đi một chút, từng từ từng chữ lại vô cùng rõ ràng, "Chúng ta là người nhà, cùng bạn gái cậu vốn dĩ không giống nhau. Tớ... chưa kết giao qua bạn trai, cho nên cũng không hiểu lắm." Thời điểm cô nói tới đây có chần chờ do dự một lát, lại rất nhanh liền nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng tớ nghĩ, nếu là tớ, tớ cũng không muốn bị bạn trai ở trước mặt mình mà cùng cô gái khác thân cận. Tớ không biết các cậu rốt cuộc là ai đúng ai sai, chuyện này tớ không có quyền lợi đưa ra phán đoán. Cậu... không nên nói với tớ chuyện này." Mục Tiêu hình như đã hoàn toàn ngơ ngẩn, trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở có chút hỗn loạn tỏ rõ trong lòng thiếu niên hiện nay không bình tĩnh nổi. Không khí tại một khắc này giống như hoàn toàn đọng lại. Thật lâu sau, thiếu niên há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi mới phát hiện chính mình căn bản không nói nên lời, có chút suy sụp nhắm mắt lại, lao lực nhẹ giọng nói một câu: "Dung Dung, nghỉ ngơi sớm một chút." Sau đó, Diệp Dung cũng chỉ còn nghe được tiếng "Đô đô" truyền đến. Diệp Dung thở dài, đang định tắt di động thì bỗng nhiên phát hiện, vừa rồi lúc gọi điện thoại có một tin nhắn mới gửi đến. "Gọi lại cho tôi." Là tin nhắn của Mục Nhạc. Cô gái nhỏ do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ấn gọi đi. "Cùng Mục Tiêu nói chuyện điện thoại xong rồi?" Điện thoại vừa mới được kết nối, đầu bên kia câu đầu tiên chính là dò hỏi. Diệp Dung lập tức ngẩn ra: "Chú... làm sao biết?" "Cháu rời đi không lâu nó cùng các bạn học cũng tan, nó đưa bạn học tới nhà ga, sau khi trở về sắc mặt thật không tốt, tôi biết nó nhất định sẽ gọi điện thoại cho cháu." Mục Nhạc cười một tiếng —— tiếng cười khẽ ở trong không gian ban đêm yên tĩnh lại phá lệ ôn nhu, dường như có chút mê hoặc lòng người, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, "Nó quá ỷ lại cháu." Cô gái nhỏ ôm chăn hơi hơi cứng đờ, không nói gì, đầu lại rũ xuống càng thấp. Mục Nhạc lại ngay sau đó cười một tiếng: "Nữ sinh kia... là bạn gái nó đi?" Diệp Dung cắn cắn môi, không nói gì —— cô không biết vì sao bỗng nhiên đối với việc Mục Nhạc cái gì cũng biết một chút cũng không kinh ngạc, nhưng chuyện này... đến chính mình Mục Tiêu còn chưa nói, cô cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Cũng may Mục Nhạc hình như cũng không hoàn toàn yêu cầu cô trả lời, cũng không truy hỏi, rất nhanh liền chuyển đề tài: "Mục Tiêu có bạn gái, A Dung, vậy còn cháu?" "Cháu?" Ban đêm mùa đông có chút lạnh, cô gái nhỏ lại co rúm lại một chút, trong thanh âm tựa hồ có ẩn ẩn mờ mịt, "Cháu chưa nghĩ tới." Anh dường như có thể tưởng tượng ra cô gái nhỏ đang bọc chăn cuộn thành một đoàn, vẻ mặt đầy mờ mịt... Có cô gái nào chưa từng ảo tưởng đâu? Nhưng có lẽ cũng không phải là cô chưa nghĩ tới, mà là... không dám nghĩ tới. Cô vốn dĩ, tuyệt đối không phải là cái dạng này. Mục Nhạc dựa vào đầu giường, hai chân giãn ra một chút, dùng hết khả năng hạ thấp ngữ khí, dường như là dụ dỗ cô hỏi: "Vậy hiện tại... cháu có thể suy nghĩ một chút." Diệp Dung phá lệ không nói gì, hình như có chút chần chờ. "Suy nghĩ một chút, A Dung." Thanh âm của Mục Nhạc rất nhẹ, nghe ở ban đêm cư nhiên là có chút mê hoặc lòng người, "Đừng sợ, A Dung, cái gì cũng có thể nghĩ. Đừng sợ, cháu rất tốt." Cô gái nhỏ cắn môi, vẫn như cũ không nói gì. Mục Nhạc dừng một chút, lại một lần nữa mở miệng, trong thanh âm đã mơ hồ mang theo ý cười: "Khi cháu còn nhỏ, hình như còn nói qua... thích anh Tiểu Nhạc, về sau phải gả cho anh Tiểu Nhạc ca ca làm cô dâu." "Có, có sao?" Diệp Dung xoát một cái đỏ bừng mặt, nói chuyện đều đã có chút lắp bắp, "Cháu, cháu không nhớ rõ! Khi đó cháu không hiểu chuyện..." Mục Nhạc không nói gì, chỉ thấp giọng cười. Anh cười, sắc mặt Diệp Dung tức khắc bị thiêu đến càng hồng, nóng đến dường như hận không thể đem chính mình nướng chín. Nhưng anh lại vẫn đang cười. "Đều, đều là chuyện khi còn nhỏ." Cô gái nhỏ cất cao một chút giọng, thở phì phì hướng về phía anh phát giận, "Ai còn nhớ rõ!" "Tôi nhớ rõ." Mục Nhạc dường như có thể tưởng tượng ra lúc này cô gái nhỏ mở to đôi mắt mèo, bộ dáng tự cho là đúng thở phì phì nhưng kỳ thật hết sức ngây thơ, nhịn không được mà thấp giọng cười đáp lại một câu —— nhưng thanh âm quá nhẹ, cơ hồ là tự mình lẩm bẩm, chỉ có chính anh mới có thể nghe thấy. Sợ nói thêm nữa lại chọc cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, sau một câu này anh rất nhanh liền thu lại ý cười, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh giống như là một người trưởng bối quan tâm đến con cháu, "A Dung, cháu đối với Mục Tiêu quá tốt, nó quá ỷ lại cháu, đây không phải chuyện tốt. Nó đã lớn rồi thì nên hiểu chuyện, cháu không thể ở cạnh nó cả đời." Gương mặt nóng bừng của cô gái nhỏ trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ, một lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng. "Trước đi nghỉ ngơi đi." Mục Nhạc cảm thấy mỹ mãn mà thả lỏng khẩu khí, "Ngủ ngon." "Ngủ ngon." Diệp Dung tắt điện thoại, do dự nhìn di động một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đem điện thoại để lên đầu giường, sau đó ôm chăn chậm rãi nằm trở về trên giường. Nhưng cô bỗng nhiên có chút ngủ không được. Nhớ tới vừa rồi ngữ khí của Mục Tiêu hình như là có chút kinh hoảng, muốn an ủi cậu, rồi lại nhớ tới lời Mục Nhạc nói... Anh nói, là đúng. Kỳ thật cô cũng biết rõ, cho nên lúc trước cô mới có thể trả lời Mục Tiêu như vậy. Nhưng cô vẫn là có chút khổ sở... khổ sở, rồi bên tai lại như là quanh quẩn tiếng cười ôn nhu trầm ổn của Mục Nhạc vào ban đêm, tiếng anh nói vọng lại "Khi cháu còn nhỏ, còn nói thích anh Tiểu Nhạc, phải gả cho anh Tiểu Nhạc làm cô dâu." Kỳ thật... làm sao có thể quên được? Anh vừa đi liền không có trở về thăm cô, cô sợ mọi người lo lắng, không dám nói với bất kỳ ai rằng chính mình ủy khuất, chỉ có thể một mình yên lặng mà một lần lại một lần nhớ lại những ngày anh còn ở bên cạnh cô. Cô có ký ức từ rất sớm, trí nhớ cũng rất tốt... Lời nói khi đó, cho dù chỉ là những lời đồng ngôn* ngây thơ khi còn nhỏ, nhưng chính mình vẫn còn nhớ rõ. (*) lời nói của trẻ con Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ... Tưởng rằng đã quên mất, ít nhất hiện tại, cũng không phải chỉ có một mình mình nhớ rõ. Diệp Dung cảm thấy chính mình thật sự là quá không có cốt khí, rõ ràng là nên ủy khuất, nhưng chỉ cần như vậy, cô cư nhiên cũng sẽ cảm thấy... thật thỏa mãn. Cô gái nhỏ cuộn tròn nằm ở trên giường, chậm rãi cong khóe miệng.