Chư giới tận thế online
Chương 55 : Thảm thiết
Thiên Địa linh nguyên biến đổi, mọi người đều ngạc nhiên mở mắt ra.
Gương mặt của Lãnh Thiên Tinh hơi thả lỏng, nói: "Chúc mừng Cố đạo hữu, đã đột phá rồi. ""
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Nhưng chỉ là tầng thứ bảy của cảnh giới Luyện Khí, còn phải cảm tạ đan dược của các hạ. ""
"Ngươi đừng khách khí, mạng đều là do ngươi cứu. ""
"Đâu có, đâu có. ""
Mọi người vội nói chúc mừng.
Trong lúc nhất thời sĩ khí tăng lên ba phần, đám tu sĩ có thể nhìn thấy sự vui mừng trên mặt nhau.
Mỗi khi tu sĩ đột phá một tầng cảnh giới, Thiên Địa linh nguyên sẽ gột rửa cơ thể kẻ đó, bổ sung linh lực mà tu sĩ tiêu hao, thẳng đến khi linh lực tràn đầy trong đan điền.
Hiệu quả của đan dược quá chậm, làm sao nhanh bằng Thiên Địa linh nguyên?
Cố Thanh Sơn đột phá cảnh giới, hình như linh lực tiêu hao trong lúc bày trận cũng khôi phục rồi.
Khi hắn đạt được Luyện Khí tầng bảy, linh lực của hắn sẽ nhiều hơn ba phần.
Một pháp sư trận, có thể khôi phục trạng thái hoàn hảo nhất, có nghĩa là gì?
Cái này có nghĩa là Cố Thanh Sơn có thể bố trí trận pháp vừa rồi... có lẽ thêm hai lần nữa, bởi vì linh lực của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi.
Tu sĩ ở đây đều biết được sự kỳ diệu của trận pháp này, trong lòng bắt đầu tính toán.
Có thể biến mất giữa ngàn vạn yêu ma, quả thật là một trận pháp cứu mạng.
Như thế, thì cơ hội sống của mọi người sẽ lớn thêm một phần.
Bọn họ nào biết rằng Cố Thanh Sơn vốn không biết gì về trận pháp.
"Đã như vậy. "" Lãnh Thiên Tinh đứng dậy: "Một tiếng trống làm tinh thần chúng ta thêm hăng hái, đột tiến về phía Tây Bắc. Nơi đó có nham động, là điểm trốn do Công Tôn tướng quân sắp xếp, có trận pháp cố định che chắn, có thể tạm thời nghỉ ngơi hồi phục. ""
"Được! ""
"Lãnh Phó tướng có kiến thức rộng, ta không có ý kiến. ""
"Tuân mệnh. ""
Mọi người đáp.
Cố Thanh Sơn âm thầm nhìn qua bản đồ hành quân của mình, đồng nhất với vị trí mà đối phương nói, lúc này mới yên lòng.
Lúc này, yêu ma đã tán đi bảy phần, chỉ còn một vài con không cam lòng ở lại đánh nhau ngay tại đây.
Lãnh Thiên Tinh bắt đầu chọn người, phân phó nhiệm vụ: "Ngũ Tiến, Mã Lục, hai người các ngươi công phá phía trước. Vương Thành, La Tiếu, các ngươi phụ trách hai bên. ""
Hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Còn ngươi là pháp sư trận, ở giữa tự bảo vệ mình, có vấn đề gì không? ""
Cố Thanh Sơn không cần nghĩ ngợi nói: "Không có vấn đề. ""
Giữa lúc phá vòng vây của vô số yêu ma, bất kể là bên nào cũng đều rất nguy hiểm, nếu được ở giữa đội hình là an toàn nhất.
Trận pháp của Cố Thanh Sơn quá mức lớn mạnh, đủ loại yêu ma cũng không thể tìm được vị trí của mọi người, vào thời khắc quan trọng, có thể cứu mạng.
Kiếm tu tên Vương Thành đột nhiên hỏi: "Lãnh Phó tướng, vậy còn ngài? ""
Lãnh Thiên Tinh không chút biểu cảm nói: "Ta ở phía sau các ngươi, phụ trách cản phía sau. ""
Cản phía sau chính là nơi nguy hiểm nhất, Lãnh Thiên Tinh lại giữ vị trí này cho mình.
Mọi người đều kính phục.
Lãnh Thiên Tinh sắp xếp đội hình xong, ôm quyền nói: "Nếu có thể thoát khỏi nguy hiểm, ta nhất định sẽ mời các huynh đệ gia nhập phái Dao Quang của ta, trở thành môn khách. ""
Y nói ngay trước mặt mọi người như vậy, khiến trong lòng các tu sĩ đều có chút vui mừng.
Dao Quang tông truyền thừa mấy chục ngàn năm, từ trước đến nay đãi ngộ của môn khách luôn khiến người ta phải đỏ mắt, còn tốt gấp ba lần đãi ngộ của các trưởng lão môn phái tầm thường.
Các tu sĩ hưng phấn nhìn nhau, âm thầm thề rằng phải thể hiện tốt hơn một chút.
Trong trận pháp, toàn bộ bầu không khí đều thay đổi.
Rất biết cách thu phục lòng người. Cố Thanh Sơn thấy vậy âm thầm gật đầu.
Lãnh Thiên Tinh không hổ là người đứng đầu các môn phái, rất biết đối nhân xử thế, chỉ vài ba lời đã dấy lên ý chí chiến đấu của mọi người.
Đột phá đám yêu ma như núi như biển này, nếu trong lòng không có ý chí chiến đấu và chấp niệm, rất nhanh sẽ bị bao vây bởi tuyệt vọng.
Như vậy, tất cả mọi người đều xong hết rồi.
Cuối cùng Lãnh Thiên Tinh nói: "Mọi người chuẩn bị đi, ngay khi trận pháp biến mất, chúng ta sẽ lên đường."
Không ai đưa ra bất kì một dị nghị gì, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Cố Thanh Sơn cũng đi theo, quan sát trộm mọi người.
Ngũ Tiến và Mã Lục đứng trước mặt đội ngũ, thân hình khôi ngô, khí huyết dồi dào.
Vương Thành tây cầm trường kiếm phụ trách bên trái, bên phải là La Tiếu vác một đại đao đầu quỷ trên vai.
Còn Lãnh Thiên Tinh, trong tay chỉ cầm một cái quạt, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, im lặng đứng sau mọi người.
Cố Thanh Sơn híp mắt đảo qua lại, có đánh giá trong lòng.
Hai tông sư võ đạo, một kiếm tu, một đao khách, một tu sĩ ngũ hành.
Hơn nữa còn có một tên " pháp sư trận " là mình, đội hình này thật sự không tồi.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy tư, các tu sĩ cuối cùng cũng đã yên lặng chuẩn bị xong.
Linh quang của trận pháp không ngừng sáng tắt, cuối cùng lặng lẽ biến mất.
Ngũ Tiến hét lớn: "Ta đi trước!"
"Đi đi, bọn ta ở ngay đằng sau." Lãnh Thiên Tinh vỗ vai hắn ta một cái, cổ vũ.
Ngũ Tiến hét lớn một tiếng, từng khối bắp thịt toàn thân căng cứng, khí huyết dồi dào hóa thành hai làn khói trắng, phun ra từ lỗ mũi.
Hắn ta lẳng lặng lên tiếng, chậm rãi hạ thấp bả vai, nhắm áo giáp nặng trĩu phủ đầy gai nhọn ra ngoài pháp trận.
"Thiếp Sơn Kháo!"
Quát lên một tiếng lớn, Ngũ Tiến lao nhanh ra ngoài pháp trận, ỷ vào áo giáp kiên cố mà một mạch lao ra mấy chục mét.
Yêu ma dọc đường không phải bị hắn ta đánh bay thì cũng bị áo giáp đâm thủng.
Yêu ma treo trên áo giáp, bị Ngũ Tiến duỗi tay bắt lấy, bẻ gãy cổ ném sang một bên.
Sau mấy chục mét, thế xông lên chậm xuống, Ngũ Tiến điên cuồng vung hai nắm đấm to đùng mà đập loạn.
"Liên Hoàn Trùng Tự Quyền! Chết hết cho tao!"
Các yêu ma bất ngờ không kịp đề phòng, mấy quái vật đầu quỷ mặt thú bị Ngũ Tiến đánh thành thịt nát.
Một hơi, hai hơi, mười hơi.
Hộc, hộc, hộc!
Ngũ Tiến há mồm phun ra một luồng khí trắng, thân hình hơi dừng lại một chút.
Sau khi toàn lực bùng nổ, có vẻ hắn ta hơi mệt mỏi.
"Bên dưới để ta!"
Mã Lục vượt lên, cơ thể biến thành người khổng lồ, vác một cái gậy sắt, đánh đám yêu ma dọc đường ngã trái ngã phải.
Thừa dịp này, Vương Thành rút trường kiếm, La Tiếu rút đại đao, hai người cùng nhảy ra ngoài.
Đao quang kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, chém đám yêu ma xung quanh Ngũ Tiến, Mã Lục nổ tung thành bụi máu.
Cố Thanh Sơn không chút do dự đuổi theo, nắm đĩa bát quái trong tay mà khẽ quát một tiếng: "Chư linh đại địa, nghe hiệu lệnh của ta, phân!"
Trong phút chốc, từng đợt sóng yêu ma xông tới đều bị rơi xuống,
Dưới chân bọn chúng, mặt đất nứt thành từng kẽ hở sâu không thấy đáy, kẹp chúng trong đó, không nhúc nhích được.
Mặt Lãnh Thiên Tinh lộ vẻ kinh ngạc.
Pháp sư trận này tuy tu vi không cao, nhưng bày trận lại rất thuần thục, trình độ trận pháp khá cao. Thật sự là một trợ thủ tốt.
"Cơ hội tốt!" Lãnh Thiên Tinh giơ quạt lên, không chút do dự bấm tay niệm chú thi pháp: "Sương Nhận Chân Trảm!"
Từng luồng khí lạnh nhỏ màu trắng mạnh mẽ tản ra, bỗng chốc xuất hiện trước mặt đội ngũ, giống như thu hoạch rơm rạ vậy, nhanh chóng cắt đứt đám yêu ma dưới đất.
Đám yêu ma lập tức bị trống ra một khoảng lớn, áp lực trước mặt mấy người cũng theo đó mà nhẹ hơn một chút.
Lại thấy Cố Thanh Sơn đã bố trí xong trận địa, để đĩa bát quái trước ngực, hai tay liên tục nhấn thật nhanh.
"Phong hỏa lôi thủy, thiên địa tụ linh!"
Linh quang nối tiếp thành vòng, vây sáu người ở bên trong.
"Cái gì? Tụ Linh Trận di động?" Lãnh Thiên Tinh kêu thất thanh.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ không ngừng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nhận ra linh lực trong cơ thể đang chậm rãi khôi phục, lúc này mới lộ vẻ vui mừng.
Ngũ Tiến cười to: "Ha ha, Pháp sư trận rất giỏi! Nếu chúng ta còn sống trở về, ta nhất định sẽ nhận ngươi là huynh đệ!"
Ngay cả kiếm tu mặt lạnh Vương Thành cũng vẩy máu đen trên trường kiếm, xúc động nói: "Quá tốt!"
Thông thường, Tụ Linh Trận chỉ có thể để bố trí sắp đặt, một khi di chuyển sẽ mất tác dụng.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
41 chương
77 chương
257 chương
826 chương
729 chương