Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 197 : Người bất tử (2)
Có người xông lên đầu tiên bắt đầu nhặt đồ, những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu nhặt theo.
Người nhặt đồ càng ngày càng nhiều. Có vài người thuần túy chỉ nhìn thấy người khác nhặt cái gì, mình cũng nhặt theo, có vài người thì nhanh chóng tìm kiếm đồ vật thích hợp với mình.
Có một tên chức nghiệp giả lấy một cái khiên trước, sau đó vươn tay ra lấy một thanh trường đao toả ra ánh sáng rét lạnh. Gã vốn là người dùng đao, dựa vào nhãn lực của gã, cây trường đao kia thực không tồi, là một loại binh khí tốt.
Nhưng mà chức nghiệp giả nọ mới vừa đưa tay ra, trường đao kia lại bị một người khác cầm ở trong tay. Gã nhìn sang, hóa ra là một lão già bụng phệ. Gã bèn bay lên đạp một cước làm lão già ngã lăn xuống đất, cướp lấy trường đao.
Gã ta đang định xoay người bước đi, chợt nhớ tới gì đó, nhỏ giọng lầm bầm: "Vương giả duy nhất..."
Trường đao được rút ra, lóe lên một đường sáng lạnh lẽo. Lão già kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức tắt thở.
Một màn này đã tạo ra chuỗi phản ứng dây chuyền, ai nấy đều dừng mọi động tác trong tay, yên lặng nhìn gã.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, chức nghiệp giả căng thẳng lui một bước.
Đúng lúc này, giọng nói già nua đột nhiên vang lên, phát ra một tiếng khen ngợi:
[Điểm đầu tiên trong cả trận đấu, do chức nghiệp giả Trần Tề đạt được. Chúng ta hãy xem cậu ấy đã lấy được phần thưởng gì?]
Mới vậy đã được thưởng rồi? Tất cả mọi người sững lại, nhìn sang chức nghiệp giả tên gọi Trần Tề kia, nhưng Trần Tề chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ. Nhìn dáng vẻ của gã, tựa hồ cũng có chút kinh hoảng.
Bỗng nhiên, trên trường đao của gã bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa bám vào trên trường đao, hồi lâu vẫn không tắt.
Giọng già nua kia lại vang lên: [Chúc mừng cậu! Bởi vì là người đầu tiên ghi điểm trong trận so tài, binh khí của cậu đã được tăng thêm sức mạnh của Liệt Diễm Hoả Linh... Cậu đã đứng ở vị trí đầu tiên!]
Trần Tề khua khua trường đao, ngọn lửa trên đó bắn ra tứ phía. Một người đàn ông trung niên cách đứng quá gần, bị ngọn lửa đang cháy mạnh bắn trên người, phát ra một tiếng kêu thảm.
Người đàn ông kia lăn lộn trên đất một hồi lâu, liệt hoả mới hoàn toàn dập tắt. Thế nhưng lúc này, một cánh tay người đó đã bị thiêu cháy, cả người mất đi nửa cái mạng, hấp hối nằm trên đất.
"Ha ha ha, uy lực của cây đao này thật mạnh!" Mặt Trần Tề lộ vẻ điên cuồng.
Gã sải bước đi tới, vung một đao về phía người đàn ông kia.
Trong tiếng hét thảm thiết, máu tươi văng khắp nơi.
[Điểm thứ hai!] Giọng nói già nua lập tức vang lên: [Trần Tề đã lấy được điểm thứ hai! Chúng ta hãy xem cậu ấy lại được phần thưởng gì!]
Trên tấm khiên mà Trần Tề nhặt lên trước đó mọc ra mấy chiếc gai nhọn hoắt.toả ra hàn khí lạnh lẽo.
[Thật là khiến cho người ta phải hoảng sợ, có thể công có thể phòng, tấm khiên vô địch!] Giọng nói già nua dùng ngữ điệu phô trương thốt lên.
Trần Tề hưng phấn khẽ hô một tiếng, đột nhiên giơ tấm khiên lên, hung hăng đánh xuống một người ở bên cạnh. Người nọ bị gai nhọn mọc trên tấm chắn đâm vào, phun máu, thoắt cái là sinh mạng đã không còn.
Giọng nói già nua gấp rút cất lên.
[Trần Tề! Một dũng sĩ chân chính! Cậu ấy càng ngày càng tiến gần hơn đến ngai vàng đợt này rồi!]
[Mọi người đoán xem, lần này cậu lấy được trang bị gì?]
Nhưng vào lúc này, đã không còn ai có thể yên tâm nhìn tiếp.
Trong trận so tài này, chỉ có một người có thể sống sót, mà Trần Tề đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
Một vài tiếng kêu thảm thiết vang lên từ khắp mọi ngóc ngách trong sàn đấu. Không ít chức nghiệp giả đã bắt đầu nhanh chóng chém giết, giống như phía sau đang có người cầm roi da đuổi theo bọn họ vậy.
Một cô gái trẻ tuổi lớn tiếng gào khóc nói: "Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết, tôi cứ nghĩ chỉ là trò chơi thôi!"
Xoẹt!
Ánh lửa loé qua, cơ thể cô bị một đao chém làm đôi, ngã xuống đất tắt thở.
Trần Tề nắm trường đao với ngọn lửa đang cháy đùng đùng, băng qua thi thể cô, nhào tới người trung niên đang kinh hoảng thất thố tiếp theo.
Tiếng kêu thảm thiết của đám người càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng lớn.
Nhìn lại toàn cảnh võ đài hiện giờ, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông.
"Đáng chết!" Trương Anh Hào mở mắt ra.
"Đây là cái trò chết tiệt gì! Nghệ thuật giết người đều bị nó biến thành một trận tàn sát bừa bãi!" Anh ta lớn tiếng mắng.
"Hình như khá hợp với tôi..." Diệp Phi Ly lẩm bẩm nói.
"Cái thứ này, nếu như phần thưởng cuối cùng của nó thật sự là trường sinh, như vậy nó ắt phải khiến người ta điên cuồng." Liêu Hành hiếm khi nghiêm túc nói.
"Không sai, luôn có người sẽ bí quá hóa liều, luôn có những người cảm thấy mình đặc biệt hơn so với người khác, bọn họ muốn thông qua lối đường tắt này, để mình trường sinh bất tử." Cố Thanh Sơn nói.
"Kẻ mạnh, luôn muốn mạnh hơn nữa, chứ đừng nói chi là cám dỗ tột cùng như trường sinh." Hắn thở dài một hơi, có chút nản chí ủ rũ lắc đầu nói: "Trò này không thể nào kháng lại được đâu, ông không thể nào dập tắt khát vọng được trường sinh của mọi người được, cũng không thể tìm ra dấu vết tồn tại của đấu trường này. Trừ khi đăng kí tham gia trò chơi, nếu không ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy nó... Không có bất kỳ biện pháp nào để đối phó với nó cả."
Tâm trạng Cố Thanh Sơn bắt đầu suy sụp.
Trò chơi Người Bất Tử chuyên ăn linh hồn của loài người, cũng nhờ đó mà nó trở nên mạnh mẽ.
Bình thường, những thứ đến từ thế giới khác không thể can thiệp vào quy luật của thế giới này nhanh đến vậy, cũng không thể lấy được sức mạnh từ linh hồn của những người thuộc thế giới này.
Nhưng trò chơi đấu trường này áp dụng phương thức mời gọi, loại mời gọi này, lại giống như là một khế ước. Chủ động tham gia trận khiêu chiến thì chẳng khác nào ký kết khế ước linh hồn, thắng thì đạt được phần thưởng rồi đi, bại thì bỏ ra linh hồn làm giá.
Trên sàn đấu, mỗi một người khi chết trận, linh hồn đều bị trò chơi ăn sạch.
Mà sau khi trò chơi trở nên mạnh mẽ, sẽ dần dần thay đổi quy tắc, tăng thêm lượng người tham gia, chém giết trên sàn đấu càng đẫm máu. Cho đến cuối cùng, nó sẽ biến cả tinh cầu này biến thành sân đấu.
Chém giết, sẽ có mặt ở khắp mọi nơi.
Còn cái gọi là trường sinh kia... chẳng qua chỉ là một trò chơi về chữ viết.
Khiến con người dần dần chuyển hoá thành ma vật nào đó, đương nhiên họ sẽ có thể sống thật lâu, thậm chí gần như vĩnh cữu.
Nhưng yêu ma là loại chủng tộc một khi đã chém giết thình không ngừng nghỉ, đây là tính tình đã ngấm vào trong linh hồn nó, làm gì có yêu quái nào lại có thể trường sinh trong những trận chém giết như vậy?
Trong kiếp trước, vô số người đã vì thứ gọi là “Cuộc sống vĩnh hằng” ấy mà trở nên điên cuồng. Bởi vì khi một người có được phần thưởng là sinh mạng vĩnh hằng, sự lão hóa thật sự đã dừng lại, thậm chí dần dần trở nên trẻ hơn.
Có điều, trong vòng ba năm, ma tính bên trong cơ thể người đó đang lặng lẽ chuyển hoá, mà không ai có thể phát hiện. Trong ba năm đó, bất kì ai có được sinh mạng vĩnh hằng, đều không thể hiện ra bất cứ khác thường nào.
Các quốc gia cùng các thế lực dùng mọi biện pháp kiểm tra, thậm chí còn vận dụng Thiên Tuyển kỹ của Thánh giáo, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Cuối cùng mọi người xác nhận, đây chính là bất tử thật sự.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
84 chương
1565 chương
7 chương
803 chương
1379 chương
120 chương