Ô Tinh Văn đờ đẫn nói: “Lý Đức Văn của Linh Thú tông, tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, cảm thấy tức giận và bức bình với cái chết của ca ca, nên bị ta dùng lời nói thúc giục mà phá hoại danh tiếng của Cố Thanh Sơn.” Lý Đức Văn nghe thấy thì sửng sốt, hình như bắt đầu từ khi nãy, mọi chuyện đã chuyển sang một hướng lệch với những gì gã muốn. “Sự việc này với ta mà nói, cũng chỉ là tiện tay mà làm, lại không ngờ sau khi nảy ra ý niệm đó, tinh thần cũng dần dần trở nên mơ hồ, không thể phán đoán mọi việc.” Ô Tinh Văn đờ đẫn nói tiếp. “Trong lúc mơ mơ hồ hồ, những ý tưởng điên loạn không ngừng nảy ra trong đầu ta, chi phối hành động của ta, cũng vì thế mà càng lúc càng không thể cứu vãn, dần dần quên mất mình đang trong trận quyết chiến, chỉ một lòng suy tính vạch kế hoạch để giết chết đối phương.” Các tu sĩ nghe vậy thì đồng thời thở dài. Ô Tinh Văn muốn làm cho người đó thân bại danh liệt, nhưng kết quả là bản thân hắn ta lại bị Thiên Ma thừa dịp chia rẽ cả doanh trại, cô lập Cố Thanh Sơn. May mà có Tam Thánh giá lâm, nên hắn ta không kịp tiến hành kế hoạch giết người. Cho đến lúc này, chẳng những hắn ta bị Thiên Ma lợi dụng mà còn bị sư tôn của mình lục soát linh hồn, lâm vào cảnh thân bại danh liệt. Nhân quả như thế không thể trách người ngoài, chỉ có thể trách hắn ta tự làm tự chịu. Lý Đức Văn nhìn thấy một màn này thì lẩm bẩm trong miệng: “Tại sao, tại sao ngươi muốn lừa ta...” Cuối cùng gã cũng hiểu ra, bản thân mình bị người ta lợi dụng. Nói cách khác, ca ca của gã thật sự không tuân thủ quân lệnh nên mới bị Cố Thanh Sơn giết chết. Lý Đức Văn nghẹn ngào vài tiếng. Dần dần, hắn ta quỳ trên mặt đất sau đó khóc rống lên. Hai tên tu sĩ nhìn nhau sau đó bẩm báo: “Kết quả của sưu hồn là sự thật.” Huyền Nguyên Thiên Tôn lắc đầu, sau đó nới lỏng tay. Lúc này, Ô Tinh Văn mới tỉnh táo trở lại. Những việc xảy ra vừa rồi hắn ta đều biết hết, chỉ là không thể ngăn cản bản thân mình nói ra. Lần này thì hắn ta thật sự xong đời rồi. Ô Tinh Văn lẻ loi đứng trên đài, các tu sĩ nhìn hắn ta, sự sùng bái và thân thiết ngày xưa đều hóa thành cái nhìn lạnh như băng. Cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra mà trong lòng lại chỉ nghĩ cách vu oan cho người khác, tâm tư đầy thủ đoạn như thế thì làm sao có thể phục chúng đây? Ô Tinh Văn chỉ cảm thấy tim mình dần dần rớt xuống vực sâu thăm thẳm. Huyền Nguyên Thiên Tôn chẳng muốn nhìn hắn ta thêm nữa, bèn quay đầu lại hỏi Bách Hoa tiên tử: “Cô xem thử nên xử lý như thế nào?” Bách Hoa tiên tử lại nhìn Bi Ngưỡng hòa thượng rồi nói: “Ta không thạo quân pháp nên hòa thượng nói như thế nào thì là như thế ấy.” “A Di Đà Phật, hắn ta đã không thích hợp làm đại tướng nữa.” Bi Ngưỡng hòa thượng nghiêm mặt nói: “Ta thấy có thể dựa theo quân pháp, tước đi quân hàm Tướng quân của hắn để hắn ta bắt đầu làm lại từ đầu từ chức binh sĩ.” Nhìn thấy Bách Hoa tiên tử muốn nhíu chân mày, Bi Ngưỡng hòa thượng liền vội vàng bổ sung một câu: “Ngoài ra, vu oan cho đệ tử Thánh nhân khiến cho cậu ta bị áp bức và lăng nhục nên hắn ta phải chịu hình phạt 300 roi.” Hàng lông mày của Bách Hoa tiên tử rốt cuộc cũng hài lòng giãn ra. Hình phạt roi bình thường đều được rót thêm linh lực vào, người chịu phạt phải cởi áo để bị đánh, không được dùng công pháp chống cự, nếu như chống cự một roi thì phạt mười roi. Người chịu phạt không chỉ mất hết tôn nghiêm, còn phải chịu thêm đau đớn. Mặc dù hình phạt lần này khá nhẹ nhàng, không lấy đi tính mạng của Ô Tinh Văn nhưng lại đoạt hết tôn nghiêm tu sĩ của hắn ta. Bách Hoa tiên tử và Huyền Nguyên Thiên Tôn đều tỏ thái độ vừa lòng, bèn giao việc này cho Bi Ngưỡng hòa thượng xử lý. Cứ như vậy, chuyện này hoàn toàn căn cứ theo quân pháp mà làm việc, giữa hai Thánh không bị xung đột lẫn nhau, về mặt thể diện cũng không có tổn hại gì. Xử phạt như vậy, không đoạt đi tính mạng của Ô Tinh Văn, lại chú ý đến cảm nhận của Huyền Nguyên Thiên Tôn, mà cũng làm cho Bách Hoa tiên tử hả giận phần nào. Quả nhiên, Huyền Nguyên Thiên Tôn nghe xong thì sắc mặt thoáng dịu đi. Tạ Đạo Linh quay đầu lại, hỏi Cố Thanh Sơn: “Con cảm thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Con muốn nói với hắn ta mấy câu.” “Đi đi.” Tạ Đạo Linh nói. Ở trước mặt Tam thánh, ở trước mặt tất cả tu sĩ, Cố Thanh Sơn đi đến trước mặt Ô Tinh Văn rồi đừng lại. Ô Tinh Văn hừ lạnh một tiếng, nhìn xoáy vào Cố Thanh Sơn. Chết tiệt! Đều do tên nhãi này mà ra! “Ngươi đến để làm nhục ta phải không?” Giọng nói của hắn ta nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn. Cố Thanh Sơn chỉ hờ hững đáp: “Không, ta đến để hỏi ngươi một câu.” “Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn hỏi gì nữa chứ?” Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào Ô Tinh Văn rồi hỏi: “Là một vị tướng quân, trong lúc mọi người đang dốc sức quyết chiến với Nhân Ma, mà ngươi lại chỉ tập trung nhằm vào ta. Ngươi cảm thấy bản thân mình làm vậy có đúng không?” Ô Tinh Văn nhìn hắn thật sâu rồi nói: “Ta là đại sư huynh của Thanh Vân môn, nhưng tiểu sư đệ của ta lại bị ngươi giết ở lúc Tuế thí.” Cố Thanh Sơn không hề né tránh ánh mắt của đối phương, sau đó nghiêm túc nói: “Trong suốt quá trình Tuế thí, ta và sư muội đại diện cho Bách Hoa tông đến tham gia, nhưng chỉ là đứng xem mà thôi. Vậy mà Lý Trường An lại kích động mười mấy người cùng xông lên khiêu chiến với ta, không những vậy còn nói lời sỉ nhục tông môn ta, vậy trong chuyện này ai đúng ai sai?” Ô Tinh Văn không nói lời nào. “Nếu như ngươi thật sự quan tâm sư đệ của ngươi, thì nên quan tâm lúc gã còn sống mà dạy cho gã rằng nói gì làm gì cũng phải có chừng mực, dạy cho gã biết nên có thái độ đối nhân xử thế như thế nào, dạy cho gã biết rằng đừng bao giờ bôi nhọ danh dự tông môn của người khác.” Cố Thanh Sơn đón lấy ánh mắt của hắn ta, nghiêm túc nói: “Ngươi là đại sư huynh trong tông môn, lại không dạy dỗ sư đệ cho tốt mà để gã ta kiêu căng tự đại, tùy ý bôi nhọ danh dự tông môn của người khác, cuối củng lâm vào đường cùng thân thể tiêu tan. Việc này chẳng lẽ không phải trách nhiệm của ngươi sao?” Hắn chậm rãi nói tiếp: “Trước khi sư đệ của ngươi chết, ngươi căn bản không hề dạy bảo gã cho thật tốt. Sau khi sư đệ ngươi chết, ngươi lại ngấm ngầm vu oan hại người khác, hơn nữa còn cảm thấy mình đang báo thù cho sư đệ nữa. Là một đệ tử đứng đầu trong tông môn, có trách nhiệm giữ gìn nề nếp của tông môn, ngươi thật sự cảm thấy rằng người làm sai trong việc này là ta mà không phải là ngươi sao?” Ô Tinh Văn sững sờ một lúc lâu cũng không thốt ra được lời nào. Cố Thanh Sơn lắc đầu, quay trở về. Khóe miệng Tạ Đạo Linh hơi nhếch lên, nhưng dường như lại cảm thấy không đúng lúc nên lại vội vàng nghiêm mặt lại, quay sang phân phó: “Người đâu, hành hình.” Theo lệnh của nàng, Ô Tinh Văn bị hai tên tu sĩ chấp pháp lột chiến giáp tướng quân, đưa xuống nơi hành hình. Roi không ngừng đánh xuống, ở trước mặt mọi người Ô Tinh Văn bắt đầu chịu hình phạt. Âm thanh thảm thiết của hắn ta vang lên đứt quãng, truyền khắp cả quân doanh. Đối với từng tiếng gào thét càng ngày càng lớn của Ô Tinh Văn, Bách Hoa tiên tử dường như không nghe thấy. Nàng cười nói với Bi Ngưỡng đại sư và Huyền Nguyên Thiên Tôn, sau đó hỏi: “Ta lên nhé?” Bi Ngưỡng đại sư nói: “A Di Đà Phật, tạ ơn thí chủ, vậy thật phiền toái cô rồi.” Huyền Nguyên Thiên Tôn cũng gật đầu theo. Sau đó Tạ Đạo Linh liền đứng dậy đi tới đài cao rồi nói với tu sĩ trong doanh: “Sở dĩ trận chiến này giành thắng lợi là nhờ kế hoạch của một người, phần thưởng của người lập chiến công lần này còn chưa được thưởng, nên bây giờ ta sẽ tuyên bố trao thưởng cho người đó.” Nói đến đây, các tu sĩ cùng im lặng. Chiến dịch lần này rốt cục là thắng lợi như thế nào vậy? Tất cả mọi người giống như rơi vào sương mù, sau đó trong lòng liền vẽ lên dấu chấm hỏi to lớn.