Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 179 : Đánh cuộc
Bên trong mỗi một mặt trận quân sự, đều có trận pháp phòng ngự khổng lồ, trận pháp công kích đã được chuẩn bị ổn thỏa, các tu sĩ đều cầm vũ khí trên tay.
Bọn họ đều đang đợi hiệu lệnh.
Ngày hôm nay, hình như ngay cả trời đất cũng cảm nhận được, ban ngày lại không có mặt trời.
Bầu trời trên cao kia, có rất nhiều mây kéo đến, che kín bầu trời, khiến vùng đất bên dưới trở nên vô cùng âm u.
Hai quân gằng co, trống trận sắp vang lên.
Bỗng nhiên có mười ba chiếc bóng, mang theo uy thế hào hùng, nhẹ nhàng đáp xuống dòng sông Ma Vân giữa lúc hai quân giằng co.
Một ông lão có bóng người cao lớn mặc áo bào trắng xuất hiện.
Râu tóc bạc trắng, tóc búi kiểu đạo sĩ rất đoan trang, một thân trường bào màu trắng, làn da nhợt nhạt như đang bệnh, bên dưới hai mắt như có nếp nhăn, một khi cười rộ lên sẽ khiến đôi mắt trợn trừng giống một kẻ hung ác.
Đầy là truyền thừa huyết mạch của thần thú Bạch Hổ, đã đạt đến cảnh giới Phong Thánh được mấy trăm năm, đứng đầu cường giả Yêu Thánh, Tân tôn giả.
Tân Tôn Giả khoanh hai tay, cười to nói: "Lão phu ở đây, sao không thấy Tam Thánh ra phía trước? ""
Lúc ông ta vừa mở miệng nói chuyện, mười hai cái bóng còn lại cũng lặng lẽ đáp xuống không một tiếng động, đứng cung kính sau lưng ông ta.
Bên trong mặt trận quân sự, đám yêu ma nghe thấy tiếng nói của ông ta, bỗng nhiên ngay cả một động tác nhỏ nhất cũng bị ngưng lại, không dám tạm ra bất kỳ động tĩnh gì.
Một đám mây từ trong mặt trận tu sĩ nhân tộc bay ra, dừng trước mặt Tân Tôn Giả mặc áo bào trắng.
Tam Thánh nhân tộc hiện thân.
Tân Tôn Giả mặc áo bào trắng đánh giá từng Tam thánh của Nhân tộc sau đó thầm nghĩ về kế hoạch trong lòng.
Kế hoạch lần này đã tiến hành rất lâu rồi, thậm chí là từ hơn mười năm trước khi mà Ma chủ đến thế giới này.
Nhưng bây giờ Ma chủ lại đi đến một thế giới khác, giao chiến sự ở đây lại cho ông ta.
Yêu ma Dị giới đều đã ùn ùn đi theo Ma chủ rồi, đi đến một thế giới khác để hưởng thụ thành quả thắng lợi tuyệt vời.
Ấy vậy mà lại không cho đám người của ông ta đi theo uống ké một chén canh.
Thật sự đáng hận!
Chiến sự tiến hành đến mức này, bản thân ông ta thật sự là đến bước đường cùng rồi nên phải liều chết một phen trong hoàn cảnh này thôi.
Cái tên đạo sĩ mặt đỏ kia chính là Huyền Nguyên Thiên Tôn, chuyện này chỉ cần giấu được hắn ta thì đã thành công một nửa.
Bánh Hoa tiên tử thực lực tuy mạnh nhưng ngày thường lại không mấy quan tâm mọi chuyện cũng không có nhiều mưu lược.
Bi Ngưỡng đại sư cũng dễ nói chuyện, trong Tam thánh thì chỉ cần hai thánh quyết định, Bi Ngưỡng đại sư sẽ dốc lực nghe theo.
Cho nên điều quan trọng lúc này là thuyết phục Huyền Nguyên Thiên Tôn.
Chuyện tiếp theo nhất định phải thành công bằng không lúc Ma chủ trở về thì kết cục của bản thân mình chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến đây, mọi do dự trong lòng Tân Tôn Giả đều bị thổi bay đi hết.
“A Di Đà Phật, Tân đạo hữu, đã lâu không gặp.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
Tân Tôn Giả lại nói: “Đừng nói mấy lời khách sao này nữa, ta chỉ muốn hỏi các ngươi, lần này các ngươi muốn đánh thật sao?”
“Chẳng là đánh giả?” Bách Hoa tiên tử hừ một tiếng.
Tân Tôn Giả nhìn sang nàng, cười nói: “Tạ Đạo Linh, ngươi cần gì phải nghiêm túc như thế.”
Tạ Đạo Linh cũng nhìn về phía của ông ta nói: “Nếu đám người các ngươi đã không muốn nghiêm túc vậy thì cút khỏi thế giới này, đi theo yêu ma Dị giới để tìm thế giới khác đi.”
Tân Tôn Giả thở dài nói: “Nào có thể dễ dàng tìm được như thế, chúng ta phải nắm được quê hương mình thì mới có thể yên tâm ra đi được.”
“Cho nên không có gì để nói nữa, vẫn là trực tiếp đánh một trận đi.” Huyền Nguyên Thiên Tôn nói xong thì trên tay hiện ra một lá bùa.
Trên lá bùa tỏa ra ánh sáng thần kỳ sáng rực rỡ.
Dường như chỉ cần Huyền Nguyên Thiên Tôn vung tay một cái thì thuật pháp mạnh mẽ sẽ được kích hoạt.
“Không cần vội.” Tân Tôn Giả duỗi tay ra ngăn ông lại rồi nói.
“Sao nào, chẵng lẽ các ngươi muốn đầu hàng sao?” Huyền Nguyên Thiên Tôn bất ngờ nói.
“Bọn ta có mười mấy người còn các ngươi chỉ có ba người, muốn đầu hàng cũng là các người đầu hàng mới đúng.” Một tên Yêu thánh không nhịn được mở miệng nói.
Tân Tôn Giả quay đầu lại liếc tên Yêu thánh kia một cái, Yêu thánh lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này Tân Tôn Giả mới nói: “Nếu như thật sự muốn đánh thì bất luận là các ngươi hay là bọn ta thì nhất định cũng sẽ có người ngã xuống.”
“Nghĩ lại thì ngươi và ta tu đạo rất gian khổ, trải qua rất nhiều mưa gió, chịu rất nhiều khổ sở thì mới có thể đạt đến cảnh giới Phong Thánh, chẳng lẽ chỉ vì một trận chiến mà chôn vùi đi tu vi một đời sao?”
Giọng nói của ông ta dịu đi trở nên thành khẩn làm cho người ta bất giác sinh ra một sự đồng cảm.
“Hơn nữa,” Tân Tôn Giả thấy không ai đáp lời nên vô cùng vừa lòng nói tiếp: “Các ngươi không tiếc để cho tu sĩ Nhân tộc chịu chết, còn ta thì không nỡ nhìn thấy đám yêu ma thủ hạ của mình chết trên chiến trường.”
“Ngươi muốn thế nào?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Chi bằng chúng ta đánh cuộc một trận, không cần liều mạng chỉ cần lấy kết quả của việc đánh cuộc để nói đến việc thắng hay bại.” Tân Tôn Giả cười nói.
“Thắng thì tính như thế nào? Còn bại thì tính như thế nào?” Huyền Nguyên Thiên Tôn hỏi.
“Nếu các ngươi thắng thì bọn ta lập tức đầu hàng, từ hôm nay trở đi bọn ta sẽ lập lời thề sau này sẽ đi theo các ngươi.” Tân Tôn Giả nói.
“Như thế thì cũng không tồi nhưng nếu bọn ta bại trận thì sao?” Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
“Vậy thì xin mời Tam thánh rời khỏi thế giới này, tặng đất đai thổ nhưỡng ở đây cho chúng ta.” Tân Tôn Giả cười nói.
Tạ Đạo Linh bỗng nhiên nói: “Trước khi Ma đầu Dị giới đến đây thì Nhân tộc và Yêu tộc vẫn luôn yên bình trải qua mấy ngàn năm nước giếng không xâm phạm nước sông, vì sao hiện giờ hai bên không thể khoan dung cho nhau chứ?”
Tân Tôn Giả hồi tưởng lại những cảnh tượng của ngày trước, không nhịn được liền thở dài nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu.” (1)
(1) Có nghĩa là: không cùng chí hướng thì không đi chung đường.
“Không đúng.” Tạ Đạo Linh nhìn hông ta sau đó nghiêm túc nói: “Nhất định có chỗ tốt nào đó khiến các ngươi không thể kháng cự, nếu không thì chắc chắn các ngươi sẽ không liều mạng để làm chó săn cho yêu ma Dị giới đâu.”
“Như vậy đi.” Tân Tôn Giả suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu các ngươi thắng thì bọn ta không chỉ đi theo các ngươi mà còn nói ra bí mật này cho các ngươi biết nữa.”
Tam thánh thoáng nhìn nhau sau đó thì tạm thời lâm vào trầm mặc.
Hiển nhiên bọn họ đang sử dụng thần niệm để trao đổi, trao đổi nên quyết định như thế nào.
Tân Tôn Giả thấy vậy cũng không hối thúc bọn họ mà chỉ kiên nhẫn đợi chờ.
Một lát sau.
Huyền Nguyên Thiên Tôn mở miệng nói: “Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?”
Trong lòng lão giả mặc áo bào trắng này thầm mừng rỡ nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, hai bên chúng ta đánh một trận, lấy hạn định là mười chiêu, người bị trúng chiêu nhiều thì tính là thua.”
“Một đấu một?” Tạ Đạo Linh nói.
“Vậy làm sao được chứ.” Tân Tôn Giả chắp tay nói: “Tam thánh Nhân tộc không phải là đối thủ mà một người trong bọn ta có thể đối phó, cái này còn mong các vị rộng lượng đồng ý lấy hai đấu một.”
Cảnh giới của Yêu tộc tăng lên rất nhanh nhưng thực lực lại không sánh bằng Nhân tộc, lấy hai đấu một thì mới có thể miễn cưỡng chống lại một người trong Tam thánh.
Hai bên đều muốn giết chết đối phương trong mười chiêu, dường như là làm không được. Vả lại, bên cạnh còn có người chăm chú quan sát tình hình.
Tam thánh thấy điều kiện công bằng như thế thì sau một hồi suy nghĩ thì liền có chút động tâm.
“Nhưng mà nếu các ngươi bại trận thì thật sự bằng lòng đi theo ta chứ?” Bách Hoa tiên tử lại hỏi.
“Ngươi và ta đều là thân phận Thánh nhân, nếu như không giữ lời việc mình làm ra thì ngoại trừ làm trò cười cho thiên hạ ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Tân Tôn Giả nói.
“Được, vậy thì đánh cuộc đi.” Bách Hoa tiên tử nói.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
59 chương
206 chương
35 chương
609 chương
167 chương