Chuyện này, ngay cả ngài Tổng thống cũng không làm được. "Có ý gì? "" Diệp Phi Ly chớp mắt nói: "Hình như đây là bí mật, anh nói với tôi làm gì? "" "Tôi và bạn của mình cần một cộng sự, tôi cho rằng cậu sẽ là một lựa chọn không tồi. "" Cố Thanh Sơn buông tay, vẻ mặt thoải mái nói. Lần này, Diệp Phi Ly thật sự ngẩn người. "Ha ha ha, cộng sự? "" Đột nhiên gã cười điên cuồng. Bao lâu rồi gã không nghe thấy cụm từ này? Suy nghĩ của đối phương quả thật ngoài sức tưởng tượng, không, một người bình thường sẽ không thể có ý nghĩ như vậy. Diệp Phi Ly lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường nói: "Tôi chỉ có cơ thể là điên, còn anh nhất định là đầu óc đã bị điên rồi. "" Trương Anh Hào hồi thần lại, cảm thấy bản thân đã hiểu rõ ý nghĩ của cuộc gặp gỡ này rồi. Thứ nhất, Cố Thanh Sơn thật sự muốn mượn sức của người này. Thứ hai, nhất định người này vô cùng có giá trị. Thứ ba, gã ta nói cơ thể bị điên rồi... Thiên tuyển giả ở giai đoạn biến hóa tứ tư, thân thể sẽ xuất hiện tình trạng không thể kiểm soát. Tốt lắm, quả thật chuyện này rất đáng để bản thân anh ta đi theo. "Vị này, người anh em họ Diệp, đừng để ý đến tôi. "" Trương Anh Hào hắng giọng nói với chàng trai trẻ tuổi: "Tuy cộng sự của tôi nói chuyện thẳng thắng, nhưng cậu ấy là người thật thà, có chuyện gì có thể giúp đỡ bạn bè, nhất định cậu ta sẽ giúp. "" "Cậu ta cho rằng cậu phù hợp làm cộng sự của chúng tôi, vậy nhất định là tài năng xuất sắc của cậu đã làm cậu ta rung động. "" "Người anh em họ Diệp, tóm lại cậu có thể yên tâm. "" Trương Anh Hào lộ vẻ tươi cười, tiếp tục nói: "Chỉ cần trở thành đối tác với chúng tôi, sẽ có không ít ích lợi chờ cậu, từ này về sau, cuộc sống của cậu đều ở trong mức cao nhất. "" Một sự im lặng kỳ lạ. Trước giờ Trương Anh Hào vẫn duy trì hình tượng không quá nhiệt tình hay tươi cười. Hắn vô cùng hài lòng với biểu hiện của bản thân, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lý do thuyết phục tiếp theo. Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đều nhìn về phía hắn ta. Biểu cảm trên mặt Cố Thanh Sơn có chút kỳ lạ, thế nhưng hình như cũng có ý tán dương. Diệp Phi Ly cách mắt kính nhìn đối phương chằm chằm, trong ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Trương Anh Hào đã bước vào trạng thái nhập tâm, chậm rãi nói: “Nói sao đây nhỉ, cá nhân tôi chia quý tộc ra làm hai loại.” Cố Thanh Sơn suýt nữa phun ra máu. Trước kia, lúc Trương Anh Hào dụ dỗ hắn, cũng nói như thế. Diệp Phi Ly khinh thường hỏi lại: “Quý tộc còn chia thành hai loại?” “Đương nhiên, loại thứ nhất là đám lão già cổ hủ, và cả một số người thuộc thế hệ trẻ, đám người này cả ngày chỉ biết rượu chè trai gái, đúng ra mà nói thì chính là u nhọt của xã hội.” Trương Anh Hào nói. “Tôi đồng ý, quý tộc quả thật là như thế.” Người trẻ tuổi khoanh tay lại, gật đầu nói. “Còn một loại quý tộc khác, không xem bản thân mình là quý tộc mà còn cho rằng thân phận này chỉ là đồ bỏ đi.” Trương Anh Hào tiếp tục phát huy. “Ồ? Không đến mức đó chứ.” “Sao lại không đến mức đó, tôi chính là người như vậy, cậu cứ nghĩ tôi là quý tộc nhưng thực ra thì năm tôi mười lăm tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà.” “Vì sao vậy?” “Bởi vì bọn họ muốn dùng tôi để liên hôn, chết tiệt, đối tượng kia của tôi trông giống như quái vật biển khổng lồ, nếu như tôi kết hôn với cô ta, tương lai rốt cuộc là ai ngủ với ai, cũng là một vấn đề lớn.” “Cho nên lúc đó tôi đã… tôi đã nhóm lửa đốt nơi ở của mình.” “Biệt thự?” Diệp Phi Ly đột nhiên hỏi. “Ừm.” Trương Anh Hào sửng sốt, sau đó gật đầu. “Cái đó phải mấy triệu, anh nỡ sao?” Diệp Phi Ly nói. “Mặc kệ nó, dù sao thì không thể bởi vì thân phận, mà làm loại giao dịch bẩn thỉu đó.” “Đúng là rất bẩn thỉu, nhưng mà sau này anh phải làm thế nào để mưu sinh?” “Tôi đi giết người, chuyên đi giết những người tội ác chồng chất.” Trương Anh Hào càng nói càng phấn khích. “Giết người?” Diệp Phi Ly bị chủ đề này hấp dẫn, hai cánh tay đang ôm đã bỏ xuống. Cố Thanh Sơn cảm thấy hôm nay dẫn Trương Anh Hào đến đây, quả thật là một chuyện tốt vô cùng. Hắn yên lặng tiếp tục ngồi nghe hai người nói. “Không sai, sau đó tôi thành lập một tổ chức giết người, gọi là Liên Minh Thợ Săn” “Thợ Săn…từ này không tệ.” “Sau đó, tôi đã quen biết được với đối tác của mình, Cố Thanh Sơn.” Cuối cùng Trương Anh Hào nói. “Anh chính là Cố Thanh Sơn?” Diệp Phi Ly hỏi. “Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn trả lời. Diệp Phi Ly nhìn Trương Anh Hào, rồi quay sang nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Vậy hôm nay anh đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn gì?” Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Tôi cảm thấy giết người cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ cần người bị giết là người đáng chết.” “Tiếp tục.” “Cho nên tôi muốn mời cậu làm đồng bọn của chúng tôi?” “Tôi? Nhưng mà tôi là——" “Không sao, thực ra chuyện này, đối với tôi và cậu đều có lợi.” “Lợi ích của tôi là gì?” “Nữ Thần Công Chính nói với tôi, mẹ của anh bệnh rồi, bệnh rất là nặng.” Cố Thanh Sơn nói. Sắc mặt Diệp Phi Ly lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Bệnh của bà ấy lại tái phát rồi à? Không phải tôi đã gửi tiền cho bà ấy sao? Tại sao bà ấy không đi khám?” “Bởi vì bà ấy đã đem số tiền đó dành dụm lại, cùng với số tiền dưỡng già của mình, để lại cho anh.” Cố Thanh Sơn trả lời. “Có lẽ anh sẽ muốn xem chuyện đã xảy ra vào chiều hôm qua.” Hắn búng tay một cái, quang não nhanh chóng sáng lên. Hình chiếu xa xa trên bầu trời. Chỉ thấy một cái cáng được khiêng ra từ một căn nhà, một người phụ nữ trung niên tiều tụy đang nằm trên đó. Tóc của bà ấy đã bạc một nửa, da thịt nhăn nheo, xanh xám, nếp nhăn trên mặt xuất hiện quá sớm, cho thấy rằng áp lực cuộc sống đè trên vai bà ấy đã để lại dấu vết sâu đậm. Bác sĩ tức giận đi lại bên cạnh cái cáng, mở miệng nói: “Đã sớm kêu bà đến chữa bệnh, bà lại cứ không chịu đến, sao lại xót tiền đến vậy chứ?” Người phụ nữ trung niên nở nụ cười khốn khổ, nói: “Tôi là một bà già, sống có lâu hay không không quan trọng, số tiền đó là để cho con trai dùng.” Hình ảnh kết thúc, ánh sáng từ từ tắt đi. Diệp Phi Ly run rẩy một lúc, đột nhiên lấy quang não cá nhân ra, có ý đồ muốn làm gì đó. Âm thanh cảnh báo vang lên. “Người dùng không tồn tại, không thể tiến hành thao tác tài khoản Liên Bang.” “Á, á, á, á, á!” Diệp Phi Ly điên cuồng hét lên, ném mạnh quang não cá nhân của mình xuống đất. Hắn đột nhiên xoay người lại, tháo kính đen xuống, ngẩng đầu lên. “Này, người anh em, đều là đàn ông, khóc gì chứ.” Trương Anh Hào lớn tiếng nói. Cố Thanh Sơn trở nên căng thẳng, hung hăng trừng mắt nhìn. Trương Anh Hào vỗ vỗ ngực, bày ra khẩu hình: “Để tôi xử lý.” “Nghe tôi nói này, đây là chuyện nhỏ.” Trương Anh Hào châm cho mình điếu thuốc, không chút gì e sơ mà đối mặt với người thanh niên đeo kính đen, xoay người lại nhìn chằm chằm hắn. Tiếp tục nói: “Bây giờ phương pháp chữa bệnh cứu người tốt nhất chính là tiến hành sắp xếp và sửa chữa lại từ lớp gen bên trong.” “Sắp xếp và sửa chữa lại gen, sẽ khiến người khác sống lâu.” “Nhưng mà nếu như thế, xã hội bất công, số lượng con người tăng vọt, áp lực Trái Đất quá lớn, cho nên vẫn không được cho phép.” Anh ta lại rít một hơi thuốc. “Hơn nữa, muốn tiến hành một lần tu sửa gen, thì phải có một số tiền cực kỳ lớn, đương tương với khoản chi phí có thể mua được nửa tòa thành.” “Nữ Thần Công Chính cũng rất hiếm khi cho phép chữa trị như vậy.” Trương Anh Hào gác cánh tay lên vai của Cố Thanh Sơn, rồi chuyển giọng điệu nói: “Nhưng mà hai chúng tôi, trắng đen đều ăn, trong Liên Bang không có chuyện gì chúng tôi muốn mà không làm được.” “Cái giá của việc lừa gạt tôi rất nghiêm trọng.” Diệp Phi Ly đánh giá hai người nói. “Cái tôi có chính là tiền.” Trương Anh Hào chỉ bản thân mình, rồi lại chỉ vào Cố Thanh Sơn: “Cái cậu ta có chính là quyền… Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi, Nữ Thần Công Chính giống như người tình của cậu ta vậy.” “Cho nên cậu hợp tác với chúng tôi, sẽ có tiền bạc dùng không hết, và cả đặc quyền mà người khác không cách nào hưởng thụ được.” “Còn có thể sử dụng trang thiết bị của Liên Bang, cứu mẹ của cậu.” Cố Thanh Sơn bổ sung thêm.