Thần Sinh Mệnh nghĩ, thực lực của Liệt Diễm Hành Giả cũng đã không kém mình, có khi còn mạnh hơn mình một chút. Mà thực lực của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lại càng ngày càng tăng cao, nhờ có Kỷ nguyên Hỗn Loạn. Khi hai người này liên hợp tấn công thì mình chỉ còn con đường chết. Thần Sinh Mệnh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Nó trơ mắt nhìn thuyền nhỏ dần dần khởi động, chầm chậm rời khỏi nơi này, cũng không dám ra tay. Trước khi rời đi, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quay đầu nhìn Thần Sinh Mệnh rồi nói: "Ngươi hãy ở lại nơi này đi, chỉ cần ở trong tận thế mà vẫn sống sót, thì ngươi sẽ được Hỗn Loạn đưa trở về." "Dù sao thì lĩnh vực mà ngươi am hiểu nhất chính là sinh tồn." Liệt Diễm Hành Giả cũng nói: "Đúng vậy, làm như vậy thì càng thích hợp với ngươi mà thôi." Thuyền nhỏ dần dần đi xa. Tới tận khi thuyền nhỏ biến mất khỏi tầm mắt của mình thì Thần Sinh Mệnh mới gầm hét: "Khốn nạn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, ngươi chắc chắn sẽ thất bại!" "Không có ta, Hỗn Loạn sẽ vứt bỏ ngươi, Liệt Diễm Hành Giả sẽ cướp hết tất cả mọi thứ của ngươi!" "Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ nghe lệnh của ngươi nữa." "Ta, chỉ trung thành với Hỗn Loạn!" Sau khi mắng vài câu, Thần Sinh Mệnh bỗng nhiên im bặt đi. Trên mặt nó dần dần xuất hiện sự sợ hãi. Thời gian đã tới. Trên bầu trời, có thứ gì đó dần dần rơi xuống. Từng luồng khí chết chóc dần dần xuất hiện tại nơi này. Một tận thế đã xuất hiện! Trên hai hòn đảo, vừa lúc thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc. Đám người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng trước “Độ Ngư” đã hư hỏng, bắt đầu nghĩ cách. Cùng lúc đó, đám người Cố Thanh Sơn cũng đang suy nghĩ biện pháp. “Tôi nhớ hình như cậu có thể biến thành những loại sinh vật khác?” Trương Anh Hào nói. Anh ta vừa quay đầu, đã không thấy Cố Thanh Sơn đâu. Chỉ thấy một con chim bay thẳng lên trời, lượn quanh hải đảo một vòng, sau đó bayđáp xuống đất, một lần nữa hóa thành Cố Thanh Sơn. “Không được, hư không bốn phía có sức mạnh giam cầm vô hình. Một khi bay ra ngoài, chúng ta sẽ gặp trọng kích ngay lập tức. Mà nếu không nghĩ cách rời khỏi, chúng ta sẽ bị xóa sổ.” Cố Thanh Sơn nói. Hắn lại dùng phương pháp xuất linh hồn, sau đó bảo Trương Anh Hào đem thi thể của hắn đặt lên thuyền gỗ, mục đích để ba người cùng nhau ngồi trên thuyền. Hắn nhận được kết quả tương tự với bên Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Diệp Phi Ly không khỏi lắc đầu: “Chẳng lẽ như lời nhắc nhở đã nói, chỉ có thể dùng chiếc Độ Ngư này để rời đi?” Cố Thanh Sơn thở dài, hỏi: “Mọi người còn có ý kiến nào khác không?” Trương Anh Hào rút ra một thẻ bài, nói: “Để tôi thử một chút.” Sau đó, anh ta ném thẻ bài ra ngoài. Thẻ bài hóa thành sương mù, một con tôm hùm màu lam dài bằng nửa thân người xuất hiện trước mặt cả ba. “Nhanh! Nhanh! Nhanh! Tiểu Anh Hào, cho ta một chai bia. Không có bia uống, ta sắp chết rồi.” Con tôm hùm màu lam hét lớn. Trương Anh Hào lấy ra một chai bia đưa cho con nó. Con tôm màu lam thuần thục dùng cái càng của mình mở nắp chai bia, sau đó tu ừng ực cạn sạch. Ợ! Nó ợ ra một hơi, hài lòng nói: “Quả nhiên uống bia vẫn là ngon nhất. Nào, cậu tìm ta có chuyện gì?” Trương Anh Hào chỉ ra biển, nói: “Ngươi xem có thể chở ta qua vùng biển này được không?” Con tôm hùm màu lam nhìn chăm chú vùng biển, biểu hiện dần trở nên ngưng trọng. “Biển này hình như không đơn giản. Ta có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa của nó.” Con tôm hùm linh hoạt bò đến gần bờ biển, dùng cái càng lớn của mình tìm kiếm trong nước biển. Răng rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh thanh thúy vang lên. “Đau quá, đau quá!” Con tôm hùm màu lam thét lên. Nó ôm lấy cái càng, khập khễnh chạy trở về. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Trương Anh Hào vội hỏi. Con tôm giơ cái càng lớn của mình lên, nói: “Trong nước tràn ngập sức mạnh quái dị, ngay cả càng của ta cũng không chịu nổi, nứt mấy chỗ rồi đây. Cho nên...” Nó đột nhiên dừng lại. Nó thấy cả ba người đối diện đang nhìn phần thịt trắng mềm lòi ra ngoài của nó, yên lặng nuốt nước miếng. Con tôm hùm này vừa mới uống bia. Nếu qua chế biến lần nữa, hương vị sẽ ngon lắm đây. Ba người đều có cùng một suy nghĩ. “Hừ, các người nghe đây, dù sao sinh vật cũng không thể xuống biển!” Con tôm hùm màu lam cảm nhận được sự nguy hiểm nào đó, hung hăng nói một câu, sau đó hóa thành sương mù, biến mất trước mặt ba người. “Nó... đi rồi.” Diệp Phi Ly nói một cách tiếc nuối. Cố Thanh Sơn nhìn lên không trung, hỏi: “Dưới nước nguy hiểm thật sao?” Triều Âm kiếm phát ra một tiếng “ong”. “Được rồi, xem ra chúng ta không thể xuống biển.” Cố Thanh Sơn trầm tư nói. Trương Anh Hào bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Đúng rồi, không phải cậu có thể biến mất sao? Cũng giống như cái lần cậu lặng lẽ xuất hiện ở thế giới Tháp Cao ấy.” Cố Thanh Sơn thở dài: “Năng lực đó chỉ có thể dùng vào ban đêm, với lại tôi cũng không thể xác định nó có tác dụng hay không nữa.” Quất Hoàng “Dạ Mị Quỷ Ảnh” chỉ có thể sử dụng sau khi màn đêm buông xuống. Ba người đã hết cách. Thời gian chậm rãi trôi qua. Chớp mắt chỉ còn lại mười phút. Tận thế sắp xảy ra. Diệp Phi Ly bỗng nhiên bước lên chiếc thuyền. Hắn ta ngồi xổm xuống, không hề nhúc nhích, giống như đang lắng nghe âm thanh gì đó. Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào cùng im lặng, cũng không phát ra âm thanh nào khác. Diệp Phi Ly có một năng lực rất tốt, có thể lắng nghe được vạn vật. Hắn ta lắng nghe một hồi, sau đó quay lại nói: “Chiếc thuyền này đang tức giận.” “Nó tức giận? Vì sao?” Trương Anh Hào nhịn không được, hỏi. “Nó cảm thấy tất cả chúng ta đều mặc kệ nó, cũng không sửa chữa nó.” Diệp Phi Ly đáp. “Sửa chữa nó...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, nhớ đến bên trên lời nhắc nhở có một câu: [Ngươi có thể lợi dụng cây cối trên đảo để sửa Độ Ngư, đồng thời nhờ vào nó nhanh chóng thoát khỏi đảo hoang.] Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Cố Thanh Sơn. “Anh Hào, Phi Ly, mặc dù tôi còn có một số cách khác, nhưng đây chính là cuộc chiến Đăng Thần. Hỗn Loạn đang khảo nghiệm chúng ta, cho nên những cách kia đại khái không được thích hợp.” “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh có suy nghĩ nào khác không?” Diệp Phi Ly hỏi. “Thời gian không còn kịp. Hỗn Loạn bảo chúng ta sửa thuyền, chúng ta hãy theo quy tắc của nó. Như vậy là đảm bảo nhất.” “Vậy...” “Sửa nó thôi.” Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, từng luồng kiếm khí bay ra ngoài, chặt gãy tất cả đại thụ trên đảo. Hắn sử dụng pháp quyết hút vật, vận chuyển tất cả cây cối đến bên cạnh thuyền. “Anh Hào, anh hay thích nghịch súng, tương đối quen thuộc với các loại cấu tạo. Anh hãy tháo mấy tấm ván hư trên thuyền ra, báo lại kích thích cho tôi biết.” Cố Thanh Sơn nói. “Không thành vấn đề.” Trương Anh Hào nhảy lên chiếc thuyền, bắt đầu tháo mấy tấm ván hư ra. Cố Thanh Sơn lại nói: “Phi Ly, đợi lát nữa cậu theo kích thước mà Anh Hào báo lại, xẻ mấy tấm ván theo đúng kích thước đó rồi đưa cho Anh Hào lắp vào. Ba người chúng ta hợp tác, tốc độ sẽ rất nhanh.” “À, được.” Diệp Phi Ly nói. Trương Anh Hào tháo tấm ván bị hư hỏng xuống, nói: “Tấm thứ nhất bên mạn thuyền dài bốn mét, rộng một mét hai.” Diệp Phi Ly lập tức phóng ra từng sợi dây nhỏ màu đỏ, cắt gỗ thành tấm ván giống với tấm trên mạn thuyền như đúc. Sau đó, hắn ta ném tấm ván mới cho Trương Anh Hào để anh ta lắp lại chỗ cũ. Cố Thanh Sơn nhận lấy tấm ván mạn thuyền đã bị hỏng, để nó ở một bên. Hắn yên lặng chờ đợi, cho đến khi tất cả chỗ hư hỏng đều đã được sửa chữa và thay thế xong. “Xong rồi, chúng ta làm gì nữa đây?” Trương Anh Hào hỏi. “Tiếp tục thay thế.” Cố Thanh Sơn nói. “Tiếp tục thay thế?” Trương Anh Hào lặp lại. “Đúng, thay thế hoàn toàn.” “Được thôi.” Mặc dù Trương Anh Hào nhất thời không hiểu, nhưng vẫn tiếp tục tháo ra. Chiếc thuyền gỗ bị anh ta tháo ra thành từng phần. Diệp Phi Ly dựa theo kích thước Trương Anh Hào đã báo, không ngừng làm ra cái mới, sau đó vứt cho anh ta, để anh ta thay thế cái cũ. Nói chung, con thuyền đã được thay mới hoàn toàn.