Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 1486 : Nhất Chém Của Sơn Nữ
Sương nói tiếp:” Cho nên tôi cảm thấy tôi cần phải trao đổi với anh nhiều hơn về tâm đắc sử dụng sức mạnh này.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhưng bây giờ tôi đang bận. Chi bằng cô tự mình suy nghĩ trước, chờ tôi rảnh rồi nói sau.”
Sương cười, đáp: “Không sao, tôi có thể đến giúp anh. Bất luận chiến đấu hay là cái gì khác, tôi cũng đều làm được. Thật ra trên thế giới này, chỉ có tôi và anh là đồng loại...”
Ánh mắt của cô ta rơi xuống cổ tay Cố Thanh Sơn.
Sợi dây thừng màu tím trên cổ tay hắn nhẹ lung lay theo gió.
Thần sắc của Sương lại càng thêm kiều mị. Cô ta nói khẽ:
“Cố Thanh Sơn, chỉ có tôi mới xứng với anh. Chi bằng anh hãy se duyên với tôi đi.”
Mọi người cười ngất.
Ông cụ râu dài trừng mắt nhìn đám yêu tinh, sau đó hạ giọng: “Yêu tinh thuần khiết không nên xem những thứ này. Bịt mắt lại hết đi.”
Đám yêu tinh bao gồm cả Quốc vương đều che mắt, chừa lại khe hở giữa các ngón tay đủ để quan sát.
Còn đám tu sĩ thì hết nhìn Thiên sứ Thánh khiết rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Một nữ tu sĩ lẩm bẩm: “Tình yêu vượt mọi chủng tộc? Ta nhớ ta đến đây là để độ kiếp mà...”
Một nam tu sĩ cao gầy nghiêm nghị nói: “Có lẽ nó chính là một phần của độ kiếp thì sao? Đám tu sĩ chúng ta mất ăn mất ngủ, không ngừng khổ tu, làm sao có thời gian để tìm đạo lữ song tu, ngày nào cũng là ngày cô đơn. Cho nên, thiên kiếp muốn chúng ta nhìn thấy cảnh này là để khảo nghiệm ý chí của chúng ta.”
Một nữ tu khác ngạc nhiên hỏi: “Cô đơn? Không đúng, chúng ta đều đã đạt đến Dạ Ma Thiên cảnh đỉnh phong, là lúc để hưởng thụ con đường trường sinh, ai mà không có đạo lữ song tu chứ?”
Cô ta nhìn xung quanh.
Tất cả tu sĩ đều gật đầu, biểu hiện mình có đạo lữ.
Nam tu sĩ cao gầy đau khổ nhắm mắt lại.
Giữa sân.
Cố Thanh Sơn thở dài, dòng suy nghĩ không ngừng chuyển động.
Hắn thật sự không muốn vạch mặt với cô gái thiên sứ quỷ dị này.
“Chuyện này... mặc dù tôi chưa từng chính thức hò hẹn với ai bao giờ, nhưng thật sự là tôi không có cảm giác với cô.” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn nói.
Đám yêu tinh phát ra tiếng kinh hô.
Đây là ngả bài đó nha.
Cô gái kia cũng quá đáng thương.
Quả nhiên, chỉ thấy Sương giật mình đứng sững.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, ôn hòa nói: “Thật ra chúng ta cũng có thể làm bạn mà. Ở chung với tư cách bạn bè, tôi cảm thấy cũng không tệ.”
Sương suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được, vậy thì làm bạn. Anh hãy để tôi đến đó giúp anh, tôi sẽ không chiếm vị trí của đạo lữ song tu của anh đâu.”
Cô ta hạ giọng nói: “Chúng ta sẽ lặng lẽ se duyên kết hợp.”
Cạch.
Một luồng kiếm quang xuất hiện.
Quang ảnh của Sương lập tức tan vỡ.
Chỉ thấy Lục Giới Thần Sơn kiếm đứng giữa không trung, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sơn Nữ.
Cô đã dùng sức mạnh chém nát quang ảnh của Thiên sứ Thánh khiết.
Cố Thanh Sơn như được đại xá, lau mồ hôi trên trán: “Sơn Nữ, cũng may, cũng may còn có cô.”
Sơn Nữ lạnh lùng nói: “Công tử yên tâm đi. Loại con gái không biết xấu hổ như vậy, đến bao nhiêu, tôi chém bấy nhiêu.”
Triều Âm kiếm cũng học theo giọng điệu của cô, lạnh lùng kêu vang một tiếng.
Địa kiếm vòng quanh Cố Thanh Sơn một vòng, hỏi: “Hình như ngươi rất sợ cô gái đó?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Không phải, chỉ là bản năng của ta không muốn gặp. Ừm, đúng là kỳ quái...”
“Cô gái như vậy mà ngươi lại cảm thấy chướng mắt? Thân hình cô ta không đẹp à? Hay là ngươi không thích giọng nói?” Địa kiếm hỏi.
“Không phải, thân hình của cô ta...”
Cố Thanh Sơn bỗng kịp phản ứng, nhìn quanh bốn phía.
Đám yêu tinh và tu sĩ đều đang nhìn hắn chằm chằm, gương mặt hiện lên sự chờ mong, chờ hắn nói ra câu kế tiếp.
Mọi người đều đang say sưa thưởng thức bộ phim tình cảm mãnh liệt.
Hai nữ tu sĩ phía sau bắt đầu cắn hạt dưa.
Cố Thanh Sơn im bặt.
Cùng lúc đó.
Tại hành lang bí mật của thế giới Phủ Bụi.
Thuật pháp của Thiên sứ Thánh khiết bị đánh gãy, ánh sáng toàn thân lập tức tan biến.
“Đáng tiếc...”
“Đều do kiếm linh đáng chết kia!”
Cô ta không cam lòng gầm lên, khí tức khủng bố vô tận di chuyển chung quanh người. Sự thánh khiết ban đầu không còn sót lại chút nào.
Trong hành lang bí mật, cuồng phong như biển gầm trào lên bốn phía.
“Cố Thanh Sơn, mặc dù ngươi có tế vũ, nhưng cấp độ tu tập của ngươi quá thấp, hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của ta!”
“Không được, ta phải đến tìm ngươi.”
“Nhất định phải tìm được ngươi!”
“Thân phận thất lạc đó vốn phải có một phần của ta!”
...
Cột Thông Thiên.
Trên cột có bậc thang, xếp thành hàng, nối thẳng tận trời.
Các tu sĩ và đám yêu tinh đang leo lên chỗ sâu trong tầng mây.
Sự xuất hiện của Sương chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ, hiện tại mọi người đều tràn đầy năng lượng, muốn đặt chân lên Thiên Trụ, đến núi thần Tu Di!
“Lần trước ta đến đây, Thiên Trụ vẫn còn gãy, bây giờ đã tốt như vậy?” Có tu sĩ nghi ngờ hỏi thầm.
“Đúng vậy, căn cứ vào ghi chép, Thiên Trụ đã gãy từ rất lâu, các tu sĩ phải lật tung cả tầng mây lên để tìm kiếm Điên Đảo tiên hồ.” Một tu sĩ khác nói tiếp.
“Tiên hồ vô cùng khó kiếm, có người phải tìm khắp nơi thật lâu mới tìm được.”
“Ừm, có người nói thời đại viễn cổ, trong tầng mây còn có tiên nhân chuyên môn khảo nghiệm tu sĩ. Đáng tiếc, hiện tại tiên nhân đều đã không còn tăm hơi.”
...
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục leo lên.
Xem ra núi thần Tu Di đã dần dần khôi phục, Thiên Trụ cũng theo đó lần nữa trở nên hoàn chỉnh.
Chỉ có điều, không biết cuối cùng những con quái vật ác độc trên núi được xử lý thế nào.
Ban đầu sư tôn làm sao tìm được tiên hồ?
Sư tôn...
Aizz, có lẽ sư tôn căn bản không cần phải tìm, chỉ suy nghĩ một chút là có thể nhớ ra.
Rốt cuộc sư tôn là ai?
Ngay từ lúc mới quen biết sư tôn, người là Tam Thánh Nhân Gian.
Sau này khi đến thời đại viễn cổ mới biết được người là con gái của Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung. Bởi vì vừa sinh ra đã có hoa sen vàng, bản thân có thiên phú tuyệt thế, bị Thần tộc ghen ghét, hạ lời nguyền ác độc trong người.
Nhưng hiện tại xem ra thân phận sư tôn cũng không chỉ có vậy.
Các tu sĩ thời Viễn cổ cũng không biết nhiều chuyện về Lục Đạo Luân Hồi như vậy...
Càng suy nghĩ, Cố Thanh Sơn càng cảm thấy mờ mịt.
Thiên Trụ đã đi sâu vào tầng mây.
Mọi người leo lên thêm một lúc rồi bỗng nhiên đi ra khỏi biển mây mênh mông.
Ở ngay phía trước, một hồ nước rộng lớn mênh mông hiện ra trước mặt.
Ven hồ nước xen lẫn những đám mây, trông tựa như vô tận.
Cố Thanh Sơn dựa vào kinh nghiệm lần trước tới đây, đưa tay bấm một bí quyết, dẫn đầu bay vào trong hồ nước.
Những người khác cũng đuổi kịp.
Đám yêu tinh và các tu sĩ rơi vào trong hồ, theo Cố Thanh Sơn liên tục lặn xuống, cho đến khi ánh sáng bốn phía càng ngày càng mờ.
Cuối cùng, trong hồ nước chỉ còn còn lại một màu đen kịt, hầu như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mọi người tiếp tục lặn xuống, cho đến khi phát tán thần niệm ra ngoài cũng chỉ có thể tìm thấy bóng tối vô tận mới thôi.
Cố Thanh Sơn ra hiệu bảo mọi người chờ đợi.
Mấy hơi thở trôi qua.
Chỉ thấy một tia sáng ảm đạm nhạt nhòa lóe lên trong bóng đêm rồi biến mất.
Tia sáng này cực kỳ khó phát hiện, nhưng những tu sĩ đã sớm phóng ra thần niệm, tìm kiếm hết sức chăm chú.
“Đi.” Cố Thanh Sơn truyền âm nói với mọi người.
Mọi người tập trung lại, chầm chậm đi về phía có ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng.
Chỉ chốc lát sau, bốn phía dần dần trở nên sáng sủa.
Trong hồ nước trong suốt, sắc trời nhu hòa từ trên trời chiếu xuống, chỉ dẫn phương hướng đi lên.
Mọi người nhanh chóng bơi lên trên, nhảy ra khỏi hồ.
Chỉ thấy hồ nước bao la, mây trời bát ngát, mênh mông vô tận.
Các tu sĩ đều nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ có tu sĩ độ Tu Di Sơn kiếp mới có thể nhìn thấy một ngọn núi thần bằng lưu ly trong suốt cao chọc trời kia.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được những dao động vi diệu trong hư không, phát tán thần niệm ra ngoài, lướt qua vùng trời mấy ngàn dặm xung quanh, cuối cùng cũng thấy được một ngọn núi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
59 chương
206 chương
35 chương
609 chương
167 chương