Tiết tâm lý thứ ba trên lớp, giáo viên môn tâm lý tổ chức một trò chơi. Mỗi người đều phải lên bảng rút một lá phiếu, rút tên của ai thì viết lại ấn tượng về người đó xuống tờ giấy, sau khi thu lại sẽ căn cứ theo tên người trên tờ giấy mà phát đến tay họ. Bây giờ mọi người mới hiểu vì sau hai tiết đầu giáo viên lại điểm danh. Chu Hạ rút được tên của nữ sinh lớp bên cạnh, cô không biết rõ cô nữ sinh này, chỉ biết tên và mặt mũi của cậu ta. Nghĩ nghĩ, Chu Hạ vẫn thận trọng viết hai chữ "Đáng yêu". Cô xong rất nhanh, bút lại chưa buông xống, dựa vào mái tóc dài che khuất, cô nhìn người ngồi bên cạnh. Đường Tốn vẫn đang viết, viết rất chăm chú, cũng không biết là đang đánh giá ai. Chu Hạ nghĩ thầm, nếu như cô rút được tên của Đường Tốn, có thể viết cả trang giấy cũng không hết cảm nhận. Nhìn qua cậu rất lạnh lùng, thường xuyên nghiêm mặt nhưng Chu Hạ đã từng gặp hình ảnh cậu kiên nhẫn giảng bài cho người khác. Khi cậu cười rất đáng yêu, bên phải có một lúm đồng tiền sâu vào má, khí chất của thiếu niên so với ai cũng nổi bật hơn hẳn. Khi cậu chơi bóng đặc biệt đẹp trai, một tay cũng có thể thoải mái ném bóng vào rổ, chân cậu dài nên luôn chạy nhanh hơn so với người khác một bước. Tóc của cậu dưới ánh mặt trời là màu nâu nhạt, mái tóc mềm mại, không hề che khuất khuôn mặt thon dài, chỉ có lộ ra nét mặt không hề sợ hãi. * Lúc khen ngợi Đường Tốn, Chu Hạ không bao giờ biết mệt. Giáo viên môn tâm lý nhắc nhở thời gian đã hết, Chu Hạ gấp lại tờ giấy mình viết đúng hai chữ lại, đột nhiên sợ đánh giá của mình sẽ khiến cô bạn kia thất vọng, cô lại mở ra thêm một câu: Nhìn qua rất hoạt bát, nhất định là một nữ sinh hướng ngoại. Đường Tốn liếc nhìn Chu Hạ đang chăm chú viết gì đó, hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài thả tự nhiên trên vai, xuyên qua khe hở cậu phát hiện lúc cô viết chữ miệng sẽ không tự giác đọc ra. Cậu nhướng mày, lại cầm bút lên viết thêm một câu. Năm phút trước khi hết giờ học sẽ phát lại tờ giấy này. Ở trường học thật sự Chu Hạ có quan hệ tốt với rất ít người, lúc mở tờ giấy được gấp thành hình buông, cô hơi hồi hộp, cơ thể không tự giác chặn lại ánh mắt của Đường Tốn. Một tờ giấy trắng, hai câu đơn giản, chữ viết rất đẹp, nước chảy mây trôi, cứng cáp có lực. Chu Hạ nhìn một chút, khóe miệng khẽ cong cong. "Cậu rất thích ngủ, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi chỉ có thể thấy cái gáy của cậu thôi. Nhưng gáy cậu, vẫn rất tròn." Chu Hạ không biết ai viết, cô cười, đơn giản vì cô cũng thường xuyên nhìn gáy của Đường Tốn. Gáy của Đường Tốn cũng rất tròn. Cái này có tính là tướng vợ chồng không? * Ngày 31 tháng 12, Chu Hạ tỉnh lại đã gần đến trưa, tùy tiện rửa mặt, quấn khăn quàng cổ hai vòng, cô đi giày ra ngoài cửa. Đêm qua tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp tuyết trắng rất dày, mỗi bước đi của Chu Hạ đều để lại một dấu chân, cô níu chặt áo khoác, mặc nguyên cây đen làm nổi bật khăn quàng cổ màu đỏ. Thời tiết càng về cuối năm càng lạnh, Chu Hạ rụt tay lại đi qua hai con phố tới Hòa Kỷ, cô tháo khăn quàng ra: "Bên ngoài lạnh quá." Linh An vừa order xong một đơn, cất khăn quàng của Chu Hạ, tiếp lời: "Cho nên tất cả mọi người đều muốn ở trong phòng, hôm nay kinh doanh tốt lắm." "Vất vả rồi." Chu Hạ nhéo nhéo khuôn mặt của Linh An. Linh An hít hít mùi hương trên cổ tay của Chu Hạ, hỏi: "Hôm nay chị Hạ Hạ có hoạt động gì sao?" Chu Hạ ngồi trên ghế cao, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chị cũng không biết." Linh An cười: "Khẳng định là có." "Chỉ mong vậy." Trong lòng Chu Hạ thở dài, cô và Đường Tốn trong tháng này liên lạc không nhiều, bình thường đều vào tối muộn, mỗi một lần nói chuyện cũng không quá dài, Đường Tốn còn vừa nói vừa ngủ thiếp đi. Khẳng định anh rất vất vả. Nghe thấy hơi thở đều đều của anh, Chu Hạ đau lòng vô cùng, hận không thể bay tới bên cạnh anh ngay lập tức. Nhưng cô có lập trường gì chứ? Chu Hạ sợ hãi, trước mắt quan hệ giữa cô và Đường Tốn giống như nhiều rễ cây quấn vào nhau, hủy không được mà thuận cũng không xong. Lần bày tỏ rõ ràng nhất, cũng chỉ là một món quà Giáng Sinh trước khi đi và một lời hứa cùng nhau đón năm mới. Hai ngày nay Đường Tốn không liên lạc với Chu Hạ khiến lòng cô ngứa ngáy như có kiến bò trong từng khớp xương. Không biết hôm nay anh có về không. Sau đó trong quán cà phê càng ngày càng đông khách, Chu Hạ cũng không có thời gian để mặt mày ủ rũ, chạy bên nọ bận bên kia, bận luôn đến tối đêm. Người đi trên đường đông dần, thật vất vả mới có chút thời gian nghỉ ngơi, Linh An nhìn Chu Hạ nói: "Chị Hạ Hạ, nếu không chị về trước đi, chỗ này đã có bọn em." Chu Hạ mở điện thoại, không có thông báo gì, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, "Chúc mừng năm mới." "Chúc mừng năm mới chị Hạ Hạ." Tối hôm đó bầu trời đêm rất đẹp, có trăng khuyết có ánh sao, trời quang mây tạnh. Khăn quàng cổ cầm trong tay, trên cổ trống rỗng, gió lạnh thổi qua khiến Chu Hạ run lên. "Sao lại không đeo khăn?" Nghe thấy tiếng nói, Chu Hạ dừng chân, chóp mũi cô chua xót, tủi thân mấy ngày góp nhặt lại hóa thành hơi nước từ hơi thở bay ra ngoài. Xoay người, Chu Hạ không ngẩng đầu, đem khăn quàng cổ nhét vào trong ngực người vừa mới đột nhiên xuất hiện. "Cậu đeo lên cho tôi."