Đây là những cánh thư của Hoàng Kiệt đã viết cho Quỳnh Lam từ Canada về. Những lá thư dày cộm và sau đó là những dòng bày tỏ yêu thương. Chợt nhận ra! “ Bé My của anh! Bỗng dưng anh hình dung ra em với đôi mắt to tròn đen long lanh, mái tóc dài phủ lưng, lẫn trong tính tình đắm thắm và có chiều sâu như anh muốn, là một Quỳnh My tinh nghịch, dễ thương. Hình như anh tương tư những cánh thư của em rồi đó, bé My ạ... Canada, ngày... Bé My của anh! Thật bất ngờ như trong mộng khi nhận thư em kèm theo ảnh. Có như vậy mới công bằng chứ. Ai đời anh gửi cả lô ảnh của anh cho bé mà bé chơi gác anh, không cho anh một tấm. Anh Nhật Nam thì cứ ỡm ờ: Con bé lúc bé dễ thương lắm. Lớn lên ai biết nó đẹp hay xấu. Tôi xa quê năm năm rồi ông em ạ. Anh đã nhìn hình bé thật lâu, dù chỉ là bức ảnh bán thân. Em xinh thật My ạ. Em có biết anh khao khát thế nào không? Anh đã hôn lên môi em trong ảnh. Anh yêu em mất rồi, My ạ. Vì hình bóng của em và cả những lá thư em viết cho anh, anh chưa tìm thấy một tâm hồn nào đồng điệu với anh như em...’’ Quỳnh Lam đã như người say sóng, và say rượu khi đọc lá thư trữ tình của Hoàng Kiệt. Anh quả là con người lãng mạn, Hoàng Kiệt ạ. Em cũng cảm thấy mình xao xuyến, nhưng nếu gặp anh, hẳn là em không dám. Do đó, Quỳnh Lam cũng viết thư cho Hoàng Kiệt những lời mặn nồng tha thiết. Cô không bao giờ tin Hoàng Kiệt lặn lội về Việt Nam thăm mình. Cô đã trả lời Hoàng Kiệt: ‘‘ Hoàng Kiệt ơi! Anh có biết thư anh làm em suy nghĩ không ngủ được và không học được mấy hôm. Anh ác lắm, Hoàng Kiệt ạ, nhưng em yên tâm rồi. Canada và Sài Gòn xa nhau vạn dặm, anh sẽ không thể nào gặp em đâu. Do đó, chuyện chúng ta yêu nhau chỉ là thư thôi, phải không anh?’’ “Canada, ngày... Bé My của anh! Anh không dám hứa chắc là anh sẽ về Việt Nam, nhưng chỉ sợ lúc đó em sẽ chê Hoàng Kiệt mà thôi. Đêm qua anh đã nằm mơ, bé My ạ. Anh mơ là anh được hôn con người thật của em, và anh đang cầu mong giấc mơ đó thành sự thật.” Chợt nhận ra! Thế rồi Hoàng Kiệt vẫn cứ nói những lời yêu, anh không bao giờ đề cập ngày về Việt Nam. Rồi như một giấc mơ kinh hoàng, Hoàng Kiệt hiển hiện bằng xương bằng thịt, một chàng trai hào hoa, đẹp đẽ lịch lãm, không khác với tấm ảnh anh gửi cô là mấy. Con tim bé nhỏ của Quỳnh Lam bàng hoàng run rẩy, tình yêu cô dâng đầy hơn bao giờ hết như những lá thư trữ tình. Nhưng trời ơi! Anh đã ngộ nhận do chính bởi em rồi, Hoàng Kiệt ơi. Em mới là kẻ đã viết thư cho anh hai năm qua. Giờ đây, những cánh thư của anh không còn đến với em nữa, anh đến bằng con người thật của anh, đến với Quỳnh My, chứ không phải bé My của anh. Em phải câm lặng thôi. Đứng từ lầu cao nhìn theo một Hoàng Kiệt, em đã từng hình dung để biết Quỳnh Lam đã yêu anh, yêu từ lâu lắm và càng yêu hơn khi gặp một Hoàng Kiệt thật sự. Giờ này, Quỳnh My đã thay thế vai trò của em, anh sẽ hoàn toàn không nhận ra đâu, bởi Quỳnh My quá đẹp, bản lĩnh và khôn ngoan, không như em, rụt rè và nhút nhát. Vết chàm trên khuôn mặt đã biến em thành một cô gái sồng khép kín và đầy mặc cảm. Hai năm qua, em đã sống với những lá thư của anh làm nguồn an ủi, nhưng bây giờ thì đã hết. Quỳnh Lam lần giở từng cánh thư của Hoàng Kiệt được cô nâng niu gìn giữ cẩn thận như một báu vật quý nhất. Đêm nay, cô sẽ sống với những lá thư này, và để cho nỗi buồn của mình cùng nước mắt thấm vào trang thư của anh, trong khi thì đang vui vẻ với Quỳnh My. Ôi! Sự thật sao quá phũ phàng. Đêm đã đến, đèn đường lóe sáng. Ban đêm là hạnh phúc của tình yêu. Em chua xót quá, Hoàng Kiệt ơi! Chợt nhận ra! “Canada, ngày... Bé My của anh! Anh đã nằm mơ thấy anh về Việt Nam, đến nhà cô Linh và sau đó đi tìm em. Cô bé của anh thật dễ thương, anh đứng lặng ra mà chiêm ngưỡng em, với chiếc áo dài trắng, mái tóc e ấp phủ một nửa bên má. Em nhìn anh thỏ thẻ: - Anh tìm ai? - Tôi tìm cô Vũ Quỳnh My. - Tôi là Quỳnh My đây. - Anh là Hoàng Kiệt đây. - Ồ! Hoàng Kiệt xấu quá. Em từ chối Hoàng Kiệt. Ôi! Anh buồn ghê. - Thưa cô, tôi là anh chàng xấu xí nhưng yêu cô bằng cả tấm lòng. Và em ngả vào lòng anh. My ơi! Anh đang mong giấc mơ thành sự thật” Chợt nhận ra! Lá thư cuối cùng Hoàng Kiệt đã viết như vật, nhưng sự thật trái hẳn. Tại sao anh lại nỡ đùa như vậy, hả Hoàng Kiệt? Anh phải biết em là một cô gái xấu xí, đã phải mượn ảnh và tên em gái mình. Và nó là con dao hai lưỡi cưa nát trái tim của em. Quỳnh My hướng dẫn Hoàng Kiệt đến một nhà hành lớn và chọn một bàn khuất phía sau hòn giả sơn, có cả hồ bán nguyệt. Hoàng Kiệt kêu lên: - Quỳnh My! Làm sao em biết chỗ này? Đẹp quá! Anh thật không ngờ ở Việt Nam lại có những nhà hàng thế này. Quỳnh My làm vẻ e ấp: - Nào em có biết đẹp thế này đâu. Em thấy quảng cáo trên ti vi nên đưa anh đến. Hoàng Kiệt lịch lãm kéo ghế cho Quỳnh My ngồi. Anh đưa thực đơn cho Quỳnh My: - Em chọn thức ăn đi. - Chọn món ăn quê hương, nha anh? - Tùy em. Anh xa Việt Nam bảy năm nên cũng rất thèm món Việt Nam. Quỳnh My chọn món canh chua cá bông lau, thịt kho tàu và dưa cải. Hoàng Kiệt vui vẻ: - Không ngờ đẹp và học giỏi như em lại biết chọn thức ăn. Thật... Quỳnh My! Anh tin rằng anh nhàng nào có phước lắm mới được em. Hai má Quỳnh My hồng lên. Cô liếc Hoàng Kiệt: - Em còn phải đi học, chưa nghĩ đến tình yêu đâu. Hoàng Kiệt rót nước ngọt ra ly, mắt anh nhìn Quỳnh My không rời: - Chúng ta đã giao ước nhau trong thư, em quên rồi sao Quỳnh My? Quỳnh My bối rối, cô không lường trước trường hợp này. Giá biết, cô nhún mình một chút để dò hỏi Quỳnh Lam. Lỡ rồi, Quỳnh My ỡm ờ: - Anh giao ước điều gì đâu, anh nói xem? Hoàng Kiệt cúi gần Quỳnh My, giọng anh thật nhỏ: - Em nói:”Hoàng Kiệt ơi! Lời ngỏ của anh làm em bối rối lắm, nhưng anh tin đi... Nếu chúng ta có gặp nhau em không bao giờ từ chối”. Quỳnh My kêu thầm trong bụng, cô không ngờ chị mình lại có thể viết những lời sâu đậm như vậy. - Quỳnh My! Chính vì những dòng thư đó, anh đã trở về quê hương để gặp em. Anh muốn cầu hôn với em, Quỳnh My ạ. Quỳnh My run lên: - Có vội quá không anh? - Không vội đâu em. Chúng ta quen nhau đã hai năm và giờ đây gặp mặt, anh càng thấy yêu em hơn nữa, Quỳnh My ạ... Tay Hoàng Kiệt kéo nhẹ cho Quỳnh My vào ngực mình. Mắt anh nhìn cô đắm đuối: - Sau buổi cơm này, anh đưa em về nhà gặp cô anh. Cô rất yêu anh, em không phải sợ. Quỳnh My khép mắt lại. Nếu được một người chồng như Hoàng Kiệt còn mong gì hơn chứ? Anh Nhật Namm của Quỳnh My cũng có lần đề cập đến Hoàng Kiệt. Đó là một kỹ sư trẻ có tài năng và giàu có. Điều đó, trước kia cô đã xem thường vì Hoàng Kiệt ở xa quá, mà cô thì không thiếu kẻ săn đón theo đuổi. - Nào! Ăn đi, rồi chúng mình đi. Hoàng Kiệt ân cần gắp thức ăn cho Quỳnh My. Anh săn sóc cô thật đặc biệt. Quỳnh My mở rộng lòng mình, cô quên biến đi Quỳnh Lam và nguyên nhân chính mình không phải là tác giả của gần cả trăm lá thư Hoàng Kiệt đang giữ. Hoàng Kiệt yêu chủ nhân của những lá thư kia hay yêu một Quỳnh My đẹp đẽ đây?