Chồng trước ra lệnh truy bắt: phúc hắc boss ngốc manh thê
Chương 90 : nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ
Ba mẹ tình cảm sâu đậm, nhưng năm đó vào thời điểm ba cần chút tiền bạc, đã từng cứu viện Mục gia, đáng tiếc, Mục gia thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là muốn cho ba một bài học, hoặc là vì khẩu khí, nói chung, Mục gia cự tuyệt hỗ trợ, ba cũng bởi vậy mà đi khắp nơi bôn ba, mất đi mạng sống. Đoạn thời gian mẹ bị bệnh nặng đó, rõ ràng chỉ cần một khoản tiền là có thể phẩu thuật, có thể khôi phục, nhưng lại cắn răng, không muốn để người Mục gia tìm tới hắn, cũng không đồng ý cầu viện Mục gia, sau khi hắn lớn lên, không oán hận Mục gia, cũng không thích Mục gia, nói chung chính là người xa lạ.
Bọn họ không đáng để hắn tức giận.
Hắn cũng đã quên, lần trước tức giận là vào lúc nào.
Hắn ở Vương Bài học được chuyện làm thứ nhất chính là khống chế tính khí.
"Nếu như bọn họ tìm thấy anh sớm một chút, anh sẽ không phải chịu khổ, bà nội cũng sẽ không nói lời khó nghe như vậy."
"Này cùng Mục gia không liên quan." Mục Vân Sinh nói, "Mặc kệ anh xuất thân như thế nào, nếu như bản thân anh mạnh mẽ, không ai có thể coi thường anh, cho nên anh bị người ta coi thường, chẳng qua là vì lúc đó năng lực của anh quá yếu, không đủ mạnh, không trách được người khác."
Mình muốn được tôn trọng thì mình phải tự tạo ra điều kiện, nếu mình không tự tạo ra được điều kiện, thì không thể oán trách người khác coi thường mình được.
Lý Hoan Tình khâm phục Mục Vân Sinh nhất đó chính là ở điểm này, hắn chưa bao giờ oán trách trời đất.
"Anh có hơi đói bụng." Mục Vân Sinh từ tốn nói.
Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Em cũng hơi đói bụng, ở lễ đính hôn cũng không ăn được thứ gì."
Cô chỉ lo tìm hắn, mất tập trung, làm sao có khả năng ăn được thứ gì đây.
"Em đã nói em rất quen thuộc thành phố S, vậy thì đưa anh đi ăn khuya đi."
"Không thành vấn đề." Lý Hoan Tình nói, đưa tay đón xe, Mục Vân Sinh nói, "Xe của anh đậu ở tầng hầm, em chờ chút sẽ có người lái đến đây."
"Được."
Đợi một chút, một chiếc Porsche 918 màu xám đậu ở trước mặt bọn họ, một tên mặc áo đen xuống xe, Mục Vân Sinh gật đầu, Mục Vân Sinh nói, "Lên xe đi."
"Xe đẹp ghê." Lý Hoan Tình nói, Lý gia cũng có tiền có thế, nhưng xe cũng phải đúng quy cũ, căn bản là xe xứng với chính phủ, xe thể thao chỉ có một chiếc, vào sinh nhật 18 tuổi Tần Mục đã tặng cho cô, không có chiếc xe nào đẹp như vậy.
"Ngồi thoải mái là tốt rồi."
Lý Hoan Tình nghĩ, Mục Vân Sinh bây giờ đã công thành danh toại rồi, hắn rõ ràng chỉ lớn hơn cô một chút, cô vừa mới lên đại học thôi, mấy năm qua Mục Vân Sinh đã làm cái gì, trải qua dạng sinh hoạt thế nào, từng có kinh nghiệm ra sao đây?
Cô thật không biết gì cả.
Bỏ đi, thật ra cũng không quá quan trọng, cô chỉ cần biết, đây là Mục Vân Sinh, vậy là đã đủ rồi.
Xe thể thao chạy đến quan ăn ở ven đường, Lý Hoan Tình nghĩ, hay là bọn họ mở ra tiền lệ.
Cô vốn cho rằng Mục Vân Sinh sẽ rất chú ý, chí ít, Tần Mục sẽ không thích tới nơi này ăn uống, nhưng cô lại rất thích, mỗi lần đều cùng Cố Bình An ăn đến rất vui vẻ. Cô đã từng mang Tần Mục tới một lần, tuy rằng Tần Mục chưa nói không thích, nhưng cũng không ăn được mấy cái, cô cũng hiểu rõ. Sau đó không bao giờ mang Tần Mục đến nơi này nữa, chuyện như vậy cưỡng cầu không được, mỗi người đều có nếp sống không giống nhau.
Ai biết Mục Vân Sinh không chút nào chú ý hoàn cảnh, tiện tay gọi vài phần hải sản, rồi gọi thêm hai lon bia.
"Uống không?"
"Uống."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
47 chương
30 chương
424 chương
86 chương
22 chương
161 chương