Chồng trước ra lệnh truy bắt: phúc hắc boss ngốc manh thê
Chương 61 : dương thiếu gia, hoan nghênh cậu đến tham gia lễ đính
Lực tay Mục Lăng không có nặng nhẹ, lại hơi dùng sức, sắc mặt Cố Bình An trắng bệch, trừng mắt lên suýt chút nữa tắt thở, đột nhiên Mục Lăng buông lỏng tay, Cố Bình An ngã tại trên bậc thang, nằm trên mặt đất nhất thời không dậy nổi, cả người choáng váng, trước mắt một màu đen kịt, có như vậy trong nháy mắt, cảm giác đau rát trên cổ giống như đang nhắc nhở cô, cô suýt chút nữa đã bị Mục Lăng bóp gãy cổ, thiếu một chút nữa là không còn mạng sống.
Mất tới năm phút đồng hồ, Cố Bình An mới có thể trở lại bình thường, cô có thể nghe được tiếng hít thở tức giận của Mục Lăng, không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được lồng ngực hắn đang phập phồng, quả nhiên đánh người thật là thoải mái, hành động này cô đã muốn làm từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Nếu Mục Lăng thực sự cảm thấy cô là một tiểu bạch thỏ, rất dễ bắt nạt, vậy thì hoàn toàn sai rồi.
“Cố Bình An.” Mục Lăng hung ác mà nghiến răng, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm một súng bắn chết rồi, nhưng mà lại là Cố Bình An, mới một giây trước hắn xin hề hắn sẽ làm cho Cố Bình An yêu hắn, một giây sau Cố Bình An cho hắn một cái tát, hắn lại giết chết Cố Bình An, dường như rất là mất mặt. Chỉ có điều, coi như là mất mặt, hắn cũng muốn đánh chết Cố Bình An, “Em phải cảm ơn mẹ em đã sinh em gái em trễ một năm, cô ấy vẫn chưa thành niên, nếu không, anh đã sớm một phát súng bắn chết em, rồi cho em gái em thay thế.”
Cố Bình An nắm chặt nắm đấm, đúng vậy, Doanh Doanh.
Nha, không liên quan, Doanh Doanh sắp xuất ngoại rồi, hắn bá đạo như thế nào đi nữa cũng không sao, Doanh Doanh cũng sẽ ở nước ngoài sinh sống thật tốt, sẽ không dính dáng đến những chuyện dơ bẩn ở trong nước này nữa, đây đúng là một chuyện tốt.
Cố Bình An cười lạnh nhìn hắn, “Ngoại trừ uy hiếp, đánh người, anh còn có bản lĩnh gì nữa?”
Mục Lăng giận dữ, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Bình An rồi nhấc cô lên, lạnh lùng nghiến răng, “Anh cần phải có bản lĩnh gì? Em tới nói cho anh biết, hửm?”
Cố Bình An trầm mặc, đúng vậy a, hắn không cần có bản lĩnh gì cả, chỉ cần nói ra tên của hắn, tôi là Mục Lăng đã là lợi hại rồi, còn cần bản lĩnh gì nữa, tên và thân phận của hắn chính là giấy thông hành ở quốc gia này.
Ngoài ra, cô cũng thật sự không nghĩ ra Mục Lăng cần phải có bản lĩnh gì, nếu như hắn không phải là Mục Lăng, hắn mới cần nhiều bản lĩnh, nhưng không có từ nếu như này, ngày hôm nay cô cũng học được điều tốt, không cần thiết phải quật cường với Mục Lăng, người cô cũng đã đánh thoải mái rồi, hắn tát cô một cái, cô tát hắn hai cái, trái lại là cô được lời.
Mục Lăng bỏ qua cho cô, quay đầu lại lôi kéo cô đi ra ngoài, vừa mới đi ngang qua khu khách liền nhìn thấy Dương Sâm và một cô gái không biết đang nói gì, bọn họ vừa quay đầu lại thì đã thấy hắn và Cố Bình An, Dương Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào thân trên Cố Bình An, Cố Bình An bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên không đất dung thân, sức lực của cô đối với Mục Lăng mà nói, chỉ như gãi ngứa, đánh hai bạt tai cũng không có ảnh hưởng gì, da dẻ cũng không bị sao, chỉ là hơi hơi đỏ một chút, nhưng cũng chẳng có gì.
Mục Lăng tát cô một cái, đó là một chút nương tay cũng không có, vốn cũng là không có tình cảm gì, da dẻ cô mỏng, lại trắng nõn, đỏ đến mức vô cùng rõ ràng, còn sưng lên, hai con mắt cũng ướt át như thế, vừa nhìn đã biết là bị người khác đánh.
Ngoài Mục Lăng ra, còn ai dám đánh cô?
Lửa giận của Dương Sâm, trong nháy mắt bốc lên tận trời, rồi lại liều mạng mà áp chế, vẫn là cô gái thấy Mục Lăng, mỉm cười chào hỏi, “Mục đại thiếu gia, xin chào.”
“Chào Dương tiểu thư.” Mục Lăng gật đầu xem như là chào hỏi, rồi cúi đầu nhìn Cố Bình An một chút, nắm chặt tay Cố Bình An, nhìn Dương Sâm nói, “Tân Dương thiếu gia đúng không, ngày mai tôi và bà xã tổ chức lễ đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham dự.”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
87 chương
31 chương
97 chương
109 chương