Cố Bình An cũng muốn nhanh nhẹn một chút, trực tiếp mở lá át chủ bài ra, dù sao kết cục cũng đã được định, không thể gian lận, nhưng mà, trên mặt bàn là 10 000 vạn a, 10 000 vạn tiền đặt cược a, lại là Dollar nữa, không phải nhật nguyên. Nói không khẩn trương, đó là không thể nào. Cố Bình An cẩn thận vừa mở vừa nhìn lá át chủ bài, đột nhiên hét lên một tiếng, "9 bích, a, Mục Lăng, chúng ta thắng, chúng ta thắng, chúng ta thắng....." Mọi người đều im lặng chờ cô mở lá át chủ bài ra, sòng bạc vốn rất ầm ĩ, nhưng lúc cô mở lá át chủ bài thì tự nhiên rất im ắng, đột nhiên hét lên một tiếng như thế, khá rõ ràng, Cố Bình An bỗng nhiên ôm lấy Mục Lăng, quay vào gáy hắn "bẹp" một tiếng, dâng lên một nụ hôn, mặt mày vui vẻ hớn hở, bất kể là ai thắng nhiều tiền như vậy, cũng đều hí hửng, Cố Bình An cũng không ngoại lệ, sắc mặt Roman khẽ thay đổi, ngược lại là... nên đắc ý nhất chính là Mục Lăng, trên mặt mang theo nụ cười, dung túng lại hưởng thụ lấy sự thân mật mà bà xã dành cho hắn. Nếu như thắng 1 ván, có thể làm cho Cố Bình An dâng lên nụ hôn. Vậy cũng đáng giá. Mục Lăng cầm chính là đồng số đồng chất, chủ bài của stud. Người vây xem cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, trong sòng bạc, người ta lui tới nhiều, đồng thời phần lớn đều là đại gia, cũng không phải chưa từng cược số tiền lớn như vậy, nhưng lại rất ít có màn nào làm người ta hưng phấn như thế. Hai người đàn ông xuất sắc, dường như chỉ vì một người phụ nữ, đánh cược cả nửa tài sản, cho dù là ai nhìn vào, cũng là một tiết mục như vậy, kích động lòng người cỡ nào, Cố Bình An không hề hay biết cô đã trở thành hồng nhan họa thủy trong mắt người khác, các cô gái ao ước đố kị, các đàn ông cũng tò mò, Cố Bình An hưng phấn qua đi, nhìn thấy sắc mặt Roman trầm tĩnh, cô cũng trở nên kín đáo một chút. Thật ra, ở ngay trước mặt ân nhân hưng phấn như thế, tóm lại cũng không tốt. Mục Lăng sờ sờ sợi tóc mềm mại của Cố Bình An, nhàn nhạt nói, "Bà xã, em phải nhảy bao nhiêu lần múa bụng đây?" Da đầu Cố Bình An tê rần, chuyện quan trọng như vậy, cô thế nhưng lại quên đến không còn một mống, quả thực không thể nhẫn nhịn a, Mục Lăng quá giả dối, cô đột nhiên cảm thấy nếu như Roman thắng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút đây. Mục Lăng, "Roman tiên sinh, cảm ơn." Roman vẫn luôn cho rằng, những lời đồn về Mục Lăng quá mức phóng đại, đã khen hắn thành thần, cái gì mà trùm tài chính, cái gì mà tử thần, cái gì mà thủ đoạn mạnh mẽ, cái gì mà tính toán không một sai sót, trên cơ bản đều khen Mục Lăng thành người đàn ông đao thương bất nhập. Chỉ cần là người, đều sẽ có nhược điểm. Mục Lăng cũng không ngoại lệ, trong lời đồn Mục Lăng lợi hại như thế, Roman vẫn luôn tìm kiếm nhược điểm của Mục Lăng, muốn một kích phải trúng, lần này sau khi biết Cố Bình An, hắn ngược lại cảm thấy, Mục Lăng cùng lắm cũng chỉ như vậy, hiển nhiên lại đem nhược điểm của mình lộ ra như thế, đặt ở trước mặt người khác, đàn ông như vậy, dù có năng lực tới đâu, nhưng là người quá mức tự phụ, đều sẽ không có kết cục gì tốt, cuối cùng cũng sẽ thất bại thảm hại mà thôi. Đấu hai ván bài, hắn ta cảm thấy Mục Lăng không có đáng sợ như lời đồn, thậm chí có hơi xốc nổi, ván thứ ba, hắn ta vốn cho rằng, hắn ta sẽ thắng chắc. Cho dù là đỗ thần đáng sợ nhất, cũng không thể gian lận trên sòng bạc ở đảo tử vong. Điểm này trong lòng hắn ta rất rõ, Mục Lăng hiển nhiên là dựa vào bản lĩnh thật sự mà thắng hắn ta, thắng 5000 vạn dollar, điểm này ngoài dự đoán, hắn ta mím môi, trong lòng có một tia lạnh lùng, ván này, hắn ta thua. Hắn ta thua có chút bất ngờ, hắn ta cũng thua rất không cam lòng, đặc biệt là thua trước mặt Cố Bình An. Hắn ta quá mức khinh địch, cho nên hắn ta thua.