“Em dường như đang trêu cười tôi." Ý cười của An Tiêu Dao không dừng được, quan ngoại giao, chức này quá cao, "Tôi cùng lắm là một phần tử khủng bố mà thôi." "Nói đùa." Cố Bình An không tin điều đó, những kẻ khủng bố đều giống như Osama bin Laden, làm gì có phần tử khủng bố nào giống An Tiêu Dao? An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Tôi không đùa, em thật đáng yêu." Cố Bình An mở miệng lộ ra một hàng răng trắng tinh, "Đây là sự thật, mọi người đều biết điều đó." Trà chanh được đưa ra, Cố Bình An cầm lấy và uống ừng ực, hôm nay cực kỳ khát nước, uống sao cũng không hết khát, An Tiêu Dao nói, "Em uống chậm thôi, trà chanh không giúp em giải khát được đâu." Hắn vẫy gọi người phục vụ bưng đến hai ly nước lọc. "Em bao nhiêu tuổi?" "Hai mươi." Cố Bình An nói. An Tiêu Dao ngẩn ra, hai mươi à, trong lòng hắn có chút phiền muộn. "Em gái tôi năm nay cũng hai mươi tuổi." "Cùng tuổi với tôi sao." "Đúng vậy, cùng tuổi." An Tiêu Dao nói. "Có một người anh trai như anh, chắc em gái của anh rất xinh đẹp và có khí chất, chắc chắn là một nữ thần." Cố Bình An nói, người có gen tốt như vậy thì chắc là gen của cả gia đình cũng không kém, chắc chắn rất đẹp. Ánh mắt của An Tiêu Dao hơi ảm đạm, đã rất nhiều năm hắn không nhắc đến em gái của mình rồi, ngay cả trước mặt người thân nhất, hắn cũng cực kỳ ít nhắc đến, dần dần cũng quên đi, tự dưng hôm nay đột nhiên nói với một người lạ. Có lẽ là người lạ nên không quan tâm đến cảm xúc của nhau. "Đúng vậy, nó rất đẹp và rất khí chất." "Vậy anh đến thành phố S du lịch à?" "Không, tôi tới đây để gặp bạn bè, ngày mai đi rồi." "Thật đáng tiếc, nếu anh ở lại thêm một vài ngày, tôi có thể giới thiệu cho anh rất nhiều địa danh, thành phố S có rất nhiều địa điểm đẹp và cũng có rất nhiều món ngon." "Hơi tiếc một chút." An Tiêu Dao dừng lại một chút rồi nói, "Em thích Mục Lăng à?" "Cũng gần như vậy." Cố Bình An không muốn nói về Mục Lăng với một người lạ, mặc dù anh ta có vẻ là một người tốt, nhưng cô không muốn đề cập đến chuyện này, dù sao cũng là chuyện của cô và hắn, cô ghét Mục Lăng cũng được thích Mục Lăng cũng được, những cảm xúc này, một mình cô tự biết là được rồi. "Mục Lăng không đáng tin." An Tiêu Dao nói một câu, mặc dù hắn không có quyền quản cuộc sống của người khác, hắn cũng không có tư cách quản, nhưng lần đầu tiên, hắn không nhịn được mà xen vào việc của người khác, "Đừng tin vào lời người đàn ông đó nói, kể cả một dấu ngắt câu cũng không nên tin, nếu không em sẽ đau khổ." "Anh quen biết anh ấy?" "Quen biết nhưng không thân." An Tiêu Dao nói, "Hồi trước có làm ăn qua lại, là một người đàn ông, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, nhưng nếu là vợ anh ấy, tôi nghĩ em phải suy xét rõ ràng và nhìn nhận thật kỹ về điều đó. " "Cảm ơn anh vì lời khuyên." Cố Bình An chống cằm tò mò hỏi hắn, "Tại sao anh lại nói với tôi điều này?" "Tôi thấy em rất vừa mắt." Cố Bình An, "......." Câu này thực sự quá đặc biệt và sâu sắc, "Ồ, tôi thật may mắn, lớn lên được anh nhìn vừa mắt, nhưng tôi tò mò muốn hỏi, loại người nào khiến anh không vừa mắt?" "Em là người đầu tiên trong năm năm này khiến anh cảm thấy rất vừa mắt." An Tiêu Dao bình tĩnh nói một câu lạnh lùng và bá đạo. Cố Bình An, "... Bất ngờ quá." An Tiêu Dao cười lớn, "Em thật đáng yêu." "Anh muốn theo đuổi tôi sao?" Bình thường khi người đàn ông khen một người phụ nữ đáng yêu, có phải là có ý định theo đuổi không? "Tôi thực sự rất muốn theo đuổi em, ở bên em chắc sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà ngày mai tôi phải đi rồi." An Tiêu Dao bày tỏ sự hối tiếc, thực sự, một cô gái đáng yêu như vậy, có ai lại không thích chứ.