“Tình nguyện, hắn ta vì cái gì mà lại liều mình cứu con?" Bà nội Lý trầm giọng hỏi, "Hắn là ai?" Lý Hoan Tình nhìn ánh mắt kiên nghị của bà nội, trong lòng vẫn luôn bồn chồn, hôm nay nếu bà không hỏi được một cái tên, một thân phận, bà sẽ không thể yên tâm, cũng sẽ không giảng hòa, nhưng mà, nếu biết là Mục Vân Sinh, bà nội chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cô đến nay vẫn không hiểu, vì sao bà nỗi lại chán ghét Mục Vân Sinh như vậy, cô thật sự là một chút cũng không thể hiểu, A Sinh tốt như vậy, thật sự tốt như vậy... "Bà nội, anh ấy thật sự sẽ không làm tổn thương con." "Bà hỏi, hắn là ai?" Lý Hoan Tình thở dài một tiếng, cũng không dám lừa gạt lão nhân gia, "Mục Vân Sinh, bà vẫn luôn rất chán ghét anh ấy, cho nên con mới không nói với bà." Bà nội Lý tát một cái vào mặt Lý Hoan Tình, trực tiếp làm Lý Hoan Tình bị đánh đến choáng váng, tuy rằng bà nội Lý vẫn luôn rất cường thế, cũng rất bá đạo, hung ác, nhưng trước nay chưa từng động thủ đánh cô, cho dù đối với cô rất khắc nghiệt, cũng sẽ không đánh cô. Làm cô kinh hãi quá độ, hiển nhiên lại cho cô một cái tát? Không có an ủi, không có đau lòng, bởi vì bạn của cô là người mà bà nội rất chán ghét? "Bà nội?" Trong mắt Lý Hoan Tình chứa đầy nước mắt, trong lòng ủy khuất đến cực điểm. "Tại sao lại qua lại với hắn? Con đã quên chuyện của hắn và chị họ của con rồi sao? Con đã quên hắn là cái dạng ác ma gì sao? Con đã quên hắn làm cho chị họ con phản kháng lại bà, rời nhà trốn đi, hắn lại vứt bỏ chị họ con, người như vậy sẽ là cái thứ tốt đẹp gì đây, con thế mà lại làm bạn với hắn? Gạt bà vẫn luôn gặp mặt hắn, bà nội đã dạy con phải thành thật, con lại đối với bà nội như vậy sao?" Sắc mặt bà nội Lý trầm trọng, nổi giận đùng đùng. Lý Hoan Tình đầy nước mắt, nhịn không được vì Mục Vân Sinh cãi lại, "Bà nội, bà nói như vậy là không công bằng đối với A Sinh, anh ấy và chị họ vẫn luôn chưa xảy ra chuyện gì, là chị họ một bên tình nguyện, nếu không phải thái độ bà cường ngạnh, chị họ cũng sẽ không rời nhà trốn đi, A Sinh không có vứt bỏ chị họ, anh ấy và chị họ căn bản là không có gì, bà nội, con không hiểu bà vì cái gì mà lại phản cảm với A Sinh, anh ấy thật sự là một người rất tốt." "Lý Hoan Tình, làm càn, ai cho con can đảm, khiến con dám chống đối bà nội?" Ánh mắt bà nội Lý nghiêm khắc nhìn cô, "Bà biết rồi, lại là Mục Vân Sinh, hắn quả thực là khắc tinh của nhà chúng ta, mê hoặc một đứa cháu gái của bà còn chưa đủ, lại tới mê hoặc thêm một đứa cháu gái của bà nữa." "Chuyện này có quan hệ gì với A Sinh chứ?" Lý Hoan Tình cực kỳ đau lòng, người cô để ý, bị người thân nhất của cô hiểu lầm, trong lòng cô vô cùng khó chịu, Lý Hoan Tình nói, "Bà nội, từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn rất tôn kính bà, chưa bao giờ ngỗ nghịch với bà, chỉ là, A Sinh rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao bà lại khinh thường anh ấy như vậy? Lúc trước bà khinh thường anh ấy, chẳng lẽ không phải là bởi vì anh ấy xuất thân bần hàn, bà cảm thấy anh ấy không xứng làm bạn của con gái Lý gia, thậm chí nói lời độc ác với anh ấy, con lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, A Sinh cũng là một đứa trẻ, bà lại đối xử thô bạo với một đứa trẻ vô tội như vậy, cái loại bóng ma này cùng thương tổn là không cách nào biến mất, đến nay bà vẫn còn thành kiến với anh ấy, con không hiểu, A Sinh rốt cuộc làm ra chuyện gì có lỗi với chúng ta, bà có thể nói ra với con, con trưởng thành rồi, biết phân biệt đúng sai, nếu là anh ấy thật sự sai, con sẽ không thiên vị." "Bà làm cái gì, con không cần biết, con chỉ cần biết rằng, hắn là một con chó là được." Ánh mắt bà nội Lý lộ ra chán ghét. Lý Hoan Tình tự giễu, "Anh ấy là bạn tốt của con, bà nói anh ấy là một con chó, vậy con là cái gì? Con cùng chó xưng anh gọi em, thế con tính là cái gì?"