Chồng tôi rất nhiều tiền
Chương 9
Trở lại vị trí công tác, Thi Ánh Điệp cảm thấy dường như không có gì thay đổi hết, sau đó lại cảm thấy mọi việc đều đã thay đổi hết rồi ấy.
Bởi vì những kẻ trước kia khinh thường hoặc xa lánh nàng bây giờ không dám có thái độ như trước, đối với cô lạnh lùng, cô lập nữa. Mà những đồng nghiệp nam thì vẫn như trước kia, vẫn giữ thái độ lễ phép giữ khoảng cách nhất định với nàng, về điểm này nàng thực sự hoài nghi Ân Nghệ có cảnh cáo gì bọn họ không vậy. Cuối cùng nàng đành đi tìm Khương Xảo Quân nói chuyện phiếm, chỉ có cô ấy là hoàn toàn không có thay đổi gì, không bởi vì cái danh tổng tài phu nhân của nàng mà phá vỡ mối quan hệ của hai người.
“Cậu cùng tổng tài làm lành rồi hả?”
Tại phòng pha cà phê Khương Xảo Quân buột miệng hỏi, không ngờ tới vừa nói ra lời này lại làm Thi Ánh Điệp trong nháy mắt kinh ngạc trợn tròn con mắt.
“Cậu như thế nào mà biết hay vậy?” Nàng bật thốt lên hỏi.
“Xời ơi, so sánh với mấy hôm trước, khuôn mặt cậu hôm nay toả sáng, nhìn xem ai cũng đoán ra đấy.” Khương Xảo Quân cười gian xảo nhìn nàng. Mấy ngày trước Thi Ánh Điệp xuất viện về nhà nghỉ ngơi, cô nhìn Ánh Điệp vài lần mới phát hiện hình như vợ chồng bọn họ có chút vấn đề xảy ra thì phải. “Cảm giác thế nào?”
“Cái gì cảm giác thế nào?” Nàng không kịp nghĩ ngợi gì mà mặt đã đỏ dần lên, nhớ tới buổi vận động trên giường sáng nay cùng lão công.
“Uầy, mặt hồng như vậy, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Khương Xảo Quân chỉ chỉ vào mặt nàng cười cười.
“Đâu, nào có nghĩ gì đâu.”
“Còn nói không có, có muốn mình mang gương cho cậu coi không?” Khương Xảo Quân tiếp tục chọc Thi Ánh Điệp.
Thi Ánh Điệp nghiêm mặt trừng cô ấy. Đột nhiên sau đó, ánh mắt nàng ngưng tụ ở một chỗ, rồi trên mặt viết đầy ý nghĩ hắc ám, mỉm cười gian xảo.
“Cậu định làm gì?” Nụ cười quái dị của nàng làm Khương Xảo Quân đột nhiên chột dạ cảnh giác.
“Mình bắt quả tang rồi nhớ.”
“Cái gì?”
“Trên cổ cậu còn dấu hôn kia, nhưng cũng không chỉ có một vết nhá.” Thi Ánh Điệp hướng Xảo Quân nói một lèo rồi nhanh chóng lấy tay bịt chặt lỗ tai tránh tiếng hét kinh thiên động địa của cô ấy.
Lúc này người đỏ mặt chuyển thành Khương Xảo Quân, cô ấy vội vàng dựng cổ áo che đi cổ mình,mặt đỏ bừng phủ nhận: “Nào có?”
“Còn nói không có, có muốn mình mang gương cho cậu coi không?”Bây giờ thời thế đã thay đổi, Thi Ánh Điệp cười hì hì dùng ngay lời Xảo Quân lúc nãy chọc mình để chọc cô ấy, một chữ cũng không xót.
Khương Xảo Quân trừng mắt nhìn nàng, hai người đột nhiên phì cười, cười vui vẻ với nhau.
“Mình lúc nãy là muốn hỏi cậu trở về công việc cũ cảm giác như thế nào hả ?”Cười đã rồi, Khương Xảo Quân mới trở lại vấn đề chính.
“Hả.” Thi Ánh Điệp hơi sửng sốt một chút, sau đó rất ảo não trả lời: “Tốt lắm nha. Mình phát hiện bản thân không hề thích hợp làm một phế nhân ở nhà hưởng phúc a!” Nàng thè lưỡi làm động tác giả ói, thể hiện mặt quỷ.
“Sau này không cần lo lắng có người sẽ tìm cậu gây phiền toái nữa rồi nhỉ?”
“Đại khái là như vậy, nhưng mà niềm vui thích cũng giảm đi mất rồi.”
Khương Xảo Quân nghe vậy, cười thành tiếng:
“Cậu không phải là vì cái loại vui thú để cho kẻ khác khi dễ mình mà giấu diễm thân phận đấy chứ?” Cô hoài nghi nhìn Thi Ánh ĐIệp.
“Mình không có tự ngược như vậy.” Thi Ánh ĐIệp xem thường trả lời.
“Thế tại sao lúc bọn Lí Trân Nghi khi dễ cậu, cậu lại không nói toạc ra thân phận “Phu nhân” của mình?” Khương Xảo Quân tò mò.
“Bởi vì mình còn trẻ mà, làm sao có thể để hôn nhân ràng buộc được!” Nàng thở dài nói.
Khương Xảo Quân ngẩn ngơ, nhịn cười không được nữa rồi: “Đừng có nói giỡn nữa! Rốt cuộc là vì sao?”
“Bởi vì mình không thích bị người khác coi như bình hoa, cũng không thích nghe thấy sau lưng mình người ta bàn tán Ân Nghệ yêu mình cũng chỉ vì khuôn mặt đẹp đẽ này. Mình thực sự ghét bị người khác coi thường, phải cho bọn họ thấy năng lực của mình. Đây vốn là bản tính kiêu ngạo của mình, vì thế mà chưa vao giờ có ý định nói với ai khác cả.” Thi Ánh Điệp nói hết suy nghĩ của mình.
“Mình chỉ có thể nhận xét là cậu trong ngoài không đồng nhất, bên ngoài rõ ràng nhìn rất nhu nhược mà bên trong lại kiên cường như thế a!”
“Bản tính vốn là như thế, mình cũng không có cách nào khác.” Nàng bất đắc dĩ đáp “Không nhắc đến chuyện này nữa, mau khai ra cho mình, là ai để lại dấu hôn này, cậu lúc trước chả bảo chưa có bạn trai đấy thôi, chỉ có thầm mến một người? Này đừng nói với mình tác giả của dấu hôn trên cổ cậu cũng là người ấy nhớ?”
Khương Xảo Quân nghiêm mặt nhìn nàng, khẽ gật đầu.
“Oa a!!!!!!!!!” Thi Ánh Điệp mắt mở cực lớn hét lên “Cuối tuần vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ đã đến bước nào rồi, hôn cũng hôn rồi, cậu bây giờ nhất định nói lời phải giữ lời, mau khai hết cho mình.”
Thi Ánh Điệp khẩn trương thúc giục Xảo Quân.
“Ánh Điệp…”
“Không cho phép giấu diếm!” Nàng uy hiếp cô ấy.
“Cô đừng bức cô ấy nữa, tôi nói, là tôi.” Từ ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thi Ánh Điệp nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng đó là cấp trên của nàng Trần Tân Thành quản lí đang mỉm cười với nàng.
“Quản lí?!” Nàng nhịn không được hai mắt trừng lớn như hai hòn bi ve, kinh ngạc thốt lên. Không thể tưởng tượng được người Xảo Quân thầm mến lại là anh ta, điều này thực là ngoài sức tưởng tượng!
“Xảo Quân hiện đang hẹn hò với tôi không biết tổng tào phu nhân có điều gì muốnc chỉ giáo ạ?” Trần Tân Thành cố tình lôi ra vẻ mặt rất sẵn sàng nghe giáo huấn.
“Có, không cho phép anh bắt nạt cô ấy, làm cô ấy đau lòng, tôi sẽ hỏi tội anh!” Thi Ánh Điệp cũng không hề khách khí mà nói, trực tiếp cảnh cáo luôn.
“Xin tiếp chỉ.” Không nghĩ tới lại trực tiếp cảnh cáo như vậy, Trần Tân Thành cười khổ gật đầu, sau đó nhìn về phía bạn gái nói: “Em đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi a!”
“Đúng vậy, để xem sau này anh còn dám bắt nạt em nữa không đây?” Khương Xảo Quân lập tức cười ngọt ngào với hắn.
“Nào dám a!” Hắn khiêm tốn trả lời làm Khương Xảo Quân cùng Thi Ánh Điệp bấm bụng cười, nhịn không được cười ha hả thành tiếng.
“Quản lí, anh đến tìm người hay tìm đồ uống hả?” Thi Ánh Điệp hỏi.
“Tìm người, tổng tài gọi cô đến văn phòng có chút việc đó.” Trần Tân Thành nhìn nàng trả lời.
“Tìm tôi làm chi?”
Trần Tân Thành nhún vai, mặt viết mấy chữ “tôi nào có can đảm hỏi việc ấy”
“Được rồi, tôi đi xem hắn tìm tôi có chuyện gì nha.” Thi Ánh Điệp phất tay, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lúc bước ra tới cửa đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó nhếch mép cười: “Bóng đèn cản trở đi rồi, hai người cứ tiếp tục bàn chuyện yêu đương đi nhớ!”
Nói xong, nàng khẽ cười rời đi, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đi tới.
Một khi thân phận của nàng đã công khai, thư kí Trương cũng không dám có thái độ vô lễ với nàng nữa, vừa thấy nàng liền vội vàng đứng bật dậy, cung kính chào nàng một tiếng “tổng tài phu nhân”
“Tổng tài tìm tôi có chuyện gì vậy?” Nàng cúi đầu hỏi cô ta.
“Tôi không biết. Để tôi gọi điện báo phu nhân đã tới ạ.”
“Thôi khỏi, tôi tự vào cũng được.” nín cười, Thi Ánh Điệp rảo bước tiến vào phòng, vừa đóng cửa, nàng thực không còn nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Có chuyện gì mà em buồn cười như thế?” Ân Nghệ tò mò hỏi nàng.
“Phu nhân??” Nàng cười nghiêng ngả không ngừng được.
“Có chuyện gì thế?”
“Thư kí Trương vừa nãy lại dùng kính ngữ mà nói chuyện với em, xưng tôi gội phu nhân rất lễ phép!” Nàng tiếp tục nén cười nói, giọng nói vừa buồn cười vừa không thể tin được.
“Em là vợ anh, cô ta dĩ nhiên là nên thể hiện một chút tôn kính là đúng rồi, có gì mà ngạc nhiên dữ vậy?” Hắn vẫn thấy khó hiểu.
Đó là bởi vì anh chưa từng thấy thái độ của cô ta đối với em trước đây cho nên mới thấy khó hiểu như vậy thôi. Thi Ánh Điệp trong lòng thầm nghĩ, nhưng không có ý định nói cho hắn biết việc này, tránh để thư kí Trương chịu chung số phận giống như Lí Trân Nghi.
“Anh tìm em có việc gì vậy?” Nàng lắc lắc đầu bất đắc dĩ, tò mò hỏi hắn.
“Anh đã giải quyết hết công việc rồi, em có muốn chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?” Ân Nghệ mỉm cười nhìn nàng.
“Thật thế ư? Mấy ngày vậy anh?” trong khoảnh khắc nàng trợn tròn con mắt, hưng phấn kêu lên.
“Hai tuần được không?” Hắn mỉm cười.
“Có thật không thế, hay là anh đang lừa em?” Nàng cảm thấy mình cao hứng hình như hơi bất thường thì phải.
Hắn cũng lắc đầu cười, kéo nàng ngồi lên đùi hắn, sau đó lôi từ ngăn kéo ra một tệp tài liệu du lịch đưa tới trước mặt nàng cho nàng tuỳ ý chọn: “Chúng ta có 14 ngày, đi Châu Âu du lịch cũng có vẻ được lắm, em thấy sao? Em muốn đi nơi nào đặc biệt không?”
“Oa, anh làm thế nào mà kiếm được đống thông tin du lịch này thế?” Thi Ánh Điệp lật xem qua tờ giới thiệu, hào hứng hỏi.
“Anh gọi đến công ty du lịch thôi.”
“Vậy là anh đã một mình thực hiện kế hoạch này từ bao giờ hả?” Nàng quay đầu chất vấn hắn.
“Từ lúc chúng ta vừa kết hôn, cũng tại thời gian vừa rồi bận rộn quá nên chưa kịp nói cho em biết thôi.”
“Anh sợ em quá mức mong chờ mà thất vọng hả?”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.” Thi Ánh Điệp ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái sau đó nhìn hắn mà nói: “Không cần nghĩ sâu xa cho em như vậy đâu, đối với em chỉ cần anh đối xử tốt với em là đủ rồi!”
“Anh sẽ luôn luôn đối xử thật tốt với em!” Một cái hôn khẽ là không đủ, Ân Nghệ ghé sát vào nàng, ôn nhu mà triền miên hôn.
“Em yêu anh.” Nàng bật thốt lên.
Đột nhiên run lên, Ân Nghệ trong mắt tràn ngập niềm vui nhiệt tình kích động nói: “Em nói lại lần nữa xem.” Hắn hai mắt sáng lên, khẩn thiết yêu cầu.
“Em yêu anh!” Thi Ánh Điệp mỉm cười, lặp lại lần nữa.
“Cảm tạ ông trời!” Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, cực nhỏ nói.
“Không cần khoa trương như vậy chứ?” Phản ứng của hắn khiến nàng bật cười.
“Em có biết anh đã yêu em vài năm rồi không?” Ân Nghệ mở to mắt, yêu thương nhìn nàng.
“Anh yêu em?” Nàng thực cảm thấy như nghẹt thở, khoảnh khắc đó dường như hoàn toàn quên mất vấn đề mấu chốt.
“Anh đã yêu em rất lâu rồi.” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, nồng đậm yêu thương.
“Rất lâu?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, không rõ ý của hắn là gì “Chờ một chút, anh vừa nói là “vài năm”, anh đã yêu em vài năm rồi?” Nàng ngạc nhiên trợn mắt lên nhìn hắn hoài nghi.
Bọn họ lúc gặp nhau tới lúc kết hôn chưa quá hai ngày, mà kết hôn đến nay cũng chưa tới hai tháng, hắn sao lại có thể nói ra những lời này cơ chứ? Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã gặp mặt nhau rồi ư?
“Tính sơ sơ cũng là tám năm rồi, từ lúc em bắt đầu theo học tại học viện Sùng Đạo ấy.”
Nàng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn hắn, kinh ngạc không nói lên lời. Tám năm?
“Thực kinh ngạc?” Ân Nghệ mỉm cười nhìn nàng.
Phải là kinh hãi chứ không phải là kinh ngạc.
“Không phải lúc em bắt đầu theo học thì anh đã tốt nghiệp được hai năm rồi sao?” Nàng thực không hiểu gì hết. Bởi vì hắn là học sinh năm thứ nhất mà nàng là học sinh năm thứ sáu, cho nên hai người tuy tuổi thực kém nhau năm tuổi nhưng so về năm học còn kém nhau sáu năm.
“Anh đã tốt nghiệp nhưng học đệ của anh thì chưa tốt nghiệp.”
“Vậy là sao? Em không hiểu gì cả?”
“ý của anh là học đệ của anh cũng là một trong số những fan hâm mộ của em, ngay từ lúc em nhập học đã thích em rồi, sung bái em như nữ thần ấy. Mỗi lần anh cùng cậu ấy liên lạc, cho dù là viết thư, gọi điện thoại hay qua mail, đề tài của nó vĩnh viễn là em mà thôi, thế là anh ngày càng tò mò muốn biết em như thế nào.”
“Sau đó thì sao?” Nàng biết chuyện chưa dừng ở đó.
“Sau đó lúc anh có cơ hội trở lại Đài Loan, anh rốt cuộc cũng không nhịn được, lén chạy tới nhìn em một cái.”
“Lén?”
“Đúng. Anh đều là len lén nhìn, cứ đứng đằng xa mà mê muội quan sát, tò mò dõi theo nhất cử nhất động của em, mà em thì chưa bao giờ phát hiện ra điều đó.”
“Anh đã từng rình coi, theo dõi em ư?” Thi Ánh Điệp cuối cùng cũng bừng tỉnh.
“Ấy, đừng nói khó nghe như vậy chứ, anh chỉ là không kìm chế được thôi mà.Cũng nhờ vậy mà anh mới phát hiện ra bộ dạng đáng yêu mà em không muốn cho người khác thấy.” Hắn nói xong chợt hướng nàng nhếch mép cười: “Bộ dạng lúc vướng phải dây điện của em thực đáng yêu.”
“Ông trời của tôi ơi!” Nàng nhịn không được nhắm mắt lại oán thán.
“Như vậy cũng chẳng sao mà, so với bộ dạng nhu mì yểu điệu của em thì anh thích bộ dạng đanh đá giơ vuốt nhe nanh của em hơn nhiều.” Ân Nghệ an ủi nàng, nín cười nói.
“Thế mà lúc trước anh dám nói dối em là trúng tiếng sét ái tình?” Thi Ánh Điệp đột nhiên trợn to mắt, tức giận nhìn hắn.
“Thì đúng là anh vừa gặp em đã trúng sét mà, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh em do học đệ gửi cho anh đã bị hấp dẫn rồi, về sau nhìn thấy em rồi thì càng thấy yêu thích hơn nữa. Cho dù là nhiều năm trước hay cái đêm nhìn thấy em khóc sưng hai mắt ở cục cảnh sát, anh cũng đều không còn là chính mình nữa nên mới quyết định tác chiến liền như thế.”
“Em mới không biết anh đã lên kế hoạch tám năm rồi đấy.” Nàng kháng nghị.
“Nếu không phải là chung tình thì sao anh tám năm liền trôi qua mà vẫn không thoát được lòng bàn tay của em đây?”
“thì dĩ nhiên là vì bộ dạng xinh đẹp động lòng người và sự thông minh sắc bén của em chứ sao.”
“Thế mà em cũng dám nói à.” Hắn cười thất thanh.
“Sao lại không chứ? Nếu không thì anh tự nói đi vì sao anh lại thích em như thế?”
“Đương nhiên là bởi vì em xinh đẹp động lòng người, thông minh và sắc bén chứ sao!” Hắn lập lại những gì nàng vừa “tự sướng”, muốn nhìn xem nàng có chút ngượng ngùng nào không, ai dè nàng nghe xong lại cực lì đắc ý, mặt vênh lên đến trần nhà mà tiếp tục.
“Chuyện, em đã nói mà.” Nàng đắc ý.
Ân Nghệ cũng bật cười khanh khách.
Thi Ánh Điệp không để ý đến hắn, với tay lấy tập giới thiệu địa điểm du lịch lật xem,Nhật , Thuỵ Sĩ, Anh, Đức, Pháp, Hy Lạp còn có Tiệp, Mỹ, Ai-len…bao nhiêu là lựa chọn, chọn cái nào bây giờ? (em cũng muốn được như chị ý)
Đến Nhật thưởng thức hồng trà cũng được lắm, lại có cơ hội ngắm hoa anh đào, một vẻ đẹp đặc trưng của đất nước mặt trời mọc.
Ơ, nhưng mà không được, bây giờ đã vào thu rồi, làm gì còn hoa anh đào mà ngắm nữa? Hay là đi ngắm cảnh rừng núi trùng điệp, sơn thuỷ hữu tình nhỉ?
Mùa thu thì đi nơi nào là thích hợp đây?
Xem rừng lá kim ở Canada được không nhỉ? Hơ hơ, mà muốn ngắm rừng thì chỗ nào chả có việc quái gì phải bay đến tận Canada làm chi cho mệt =”=
Đang đau đầu, đột nhiên lá cờ màu xanh dương và trắng đan xen nhau đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng.
Hy Lạp?
“Chúng ta đến Hy Lạp thử xem phòng ngủ đôi, một xanh, một trắng như trong tờ giới thiệu này nói xem sao nha!” Nàng đột nhiên quay đầu, lớn tiếng kêu lên.
Hắn nhìn nàng, ái muội nói: “Ờ nếu chúng ta vẫn ngủ chung một chỗ thì được.”
Thi Ánh Điệp mặt đỏ bừng lên, lấy cùi chỏ thúc vào bụng hắn.
“Úc!” Hắn đau quá lập tức kêu lên, sau đó giả vờ vô tội : “Anh đùa một chút cũng không được à?”
“Em đang nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh đấy.” Nàng trừng mắt cảnh cáo hắn, hai má ửng hồng làm người ta muốn véo một cái.
Ân Nghệ nhịn không được, đưa tay kéo nàng lại gần, tiếp tục triền miên hôn, lúc sau mới hỏi lại: “Em muốn đi Hy Lạp?”
Nàng lại lừ mắt nhìn hắn đây là nơi công cộng mà, rồi ra sức gật đầu.
“Nghe nói mùa thu ở đó khí hậu mát mẻ, thiên nhiên tươi đẹp con người thân thiện, quan trọng là yên tĩnh không xô bồ náo nhiệt bon chen như nơi đây, anh thấy sao?” Trải qua nhiều chuyện nàng thấy chán ngấy sự tính toán âm mưu rồi.
“Em thích là được rồi.” Hắn sủng nịnh nói với nàng, sau đó đột nhiên cầm lấy tờ giới thiệu trên tay nàng, gật gù: “Hy Lạp cũng liên kết du lịch với một số quốc gia khác, nếu em thấy hơn mươi ngày ở đó mà chán ngấy thì mình có thể đi du ngoạn ở các nước đo.”
“Vậy là sao?” Nàng không hiểu.
“Ở các nước có liên kết với Hy Lạp không cần mất thời gian xin visa.”
“Ý anh là chúng ta chỉ cần một cái visa là có thể đi rất nhiều nước du lịch sao?” Thi Ánh Điệp hai mắt sáng lên.
“Chỉ có các nước trong khối liên kết thôi.”
“Những nước nào vậy?”
“Cái này phải xem lại một chút, anh chỉ nhớ có Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Áo nằm trong số ấy thôi.”
“Thật thế á?” Nàng hai mắt mở lớn, hưng phấn không thôi.
“Nếu như anh nhớ không lầm thì là như thế.”
“ Em quyết định rồi, chúng ta sẽ đi Hy Lạp nha!” Hắn hưng phấn tuyên bố “Chúng ta sẽ xuất phát bao giờ vậy anh?”
“Đợi hộ chiếu và visa xong, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Anh rời công ty lâu như thế liệu có việc gì không?” Nàng đột nhiên lại thấy lo lắng.
“Em nghĩ anh với em một tuần liền không nói chuyện với nhau mà lao đầu vào làm việc như điên là vì cái gì cơ chứ?”
“Anh vì tuần trăng mật của chúng ta sao?”
Ân Nghệ gật gật đầu.
“Em lại cứ nghĩ anh vì tức giận không muốn thấy mặt em nữa, cho nên mới tình nguyện chọn công việc ở lại công ty làm thêm giờ để đỡ phải về nhà cơ.”
“Ngốc thật!” Hắn nhẹ nhàng cốc nhẹ nàng một cái.
“Đúng rồi, em cũng thấy mình ngốc thật.” Thi Ánh Điệp thở dài lặn sâu vào lòng hắn.
“Hai ngày trước anh đã đến Tân Trúc.” Ân Nghệ đang ôm lấy nàng bỗng mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy cả người nàng cứng ngắc lại.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
“Anh đã nói chuyện với mẹ em rồi, bà ấy rất muốn gặp em, thực rất hối hận vì đã đối xử với em như thế. Bà ấy nói, bà ấy không dám mong em tha thứ, chỉ hy vọng một điều đơn giản nhỏ nhoi đó là em có thể trở về nhà một lần gặp mặt bọn họ một chút thôi, có được không?”
“Bà ấy còn nói, trong nhà không thiếu thứ gì, nếu em trở về không cần mang bất cứ quà cáp hay bất cứ thứ gì khác về, chỉ cần em về là đủ rồi. Bà ấy còn nói, em gái lớn của em tháng sau sẽ kết hôn, nếu em đồng ý tham gia hôn lễ này của cô ấy, thì cô ấy chắc chắn sẽ rất rất vui mừng, hai em của em thực sự rất mong nhớ em đấy.”
Thi Ánh Điệp nấc khẽ, rốt cuộc nhịn không được nữa bật khóc thành tiếng. Nàng cũng rất mẹ, rất nhớ các em, nhớ nhà, rất rất nhớ….
“Cuối tuần này anh và em trở về đó chứ?”
Nàng trầm mặc trong chốc lát, giọng nghẹn ngào khàn khàn đáp lại: “Vâng.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
49 chương
100 chương
62 chương
226 chương