Edit: Du
Về chuyện tình cảm này, hai đứa tuổi còn nhỏ, tốt nhất không nên thử, chờ sau này lớn hơn, có rất nhiều cơ hội. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là học tập, thành tích học tập tốt, thi vào trường đại học tốt, sau này con đường cũng nhiều hơn." Hiệu trưởng nhìn về phía hai người bắt đầu lải nhải một hồi lâu.
Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy hiệu trưởng nói rất đúng, nhưng bọn họ vẫn biết kiềm chế, ngược lại cũng không sao cả, vẫn có thể kết giao bạn trai, nếu thật là thiếu niên 13 tuổi, vậy thật sự không nên yêu đương thì tốt hơn.
Triệu Tiểu Chiêu nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiệu trưởng nói rất có đạo lý.
"Ngô Du, em thì sao?" Hiệu trưởng lại nhìn về phía Ngô Du.
"Hiệu trưởng nói rất có đạo lý, nhưng em không thể gật bừa quan điểm của thầy. Quốc gia của mình thực hành chế độ kế hoạch hoá gia đình, vì vậy kết hôn tuổi ở tuổi 22. Khách quan mà nói với các nước khác, bình quân muộn hơn 6 năm. Pháp luật Hà Lan quy định số tuổi là 12 tuổi, nước Pháp 15 tuổi, Anh quốc, Philippines và Hàn Quốc thì 16 tuổi. Em nghĩ em cũng đã đến tuổi lập gia đình, quen một người bạn gái, cũng là hiện tượng bình thường của xã hội, hiệu trưởng không cần ngạc nhiên."
Ha ha..
Triệu Tiểu Chiêu và hiệu trưởng im lặng.
Anh nói hay còn có đạo lý, bọn họ không cách nào phản bác, sao nói lạ đây!
"Khụ, chuyện vừa rồi, em có ý kiến gì không?" Hiệu trưởng đẩy kính mắt, cứng ngắc dời đi chủ đề.
Nói không lại cậu, tôi không nói nữa không được sao?
"Hẳn là ân oán cá nhân, hiển nhiên là nhằm vào Triệu Tiểu Chiêu." Ngô Du uống một ngụm trà, sắc mặt rất nghiêm túc.
"Anh biết gì sao?" Triệu Tiểu Chiêu nghe liên quan tới cô, trong lời nói không khỏi mang theo vội vàng.
"Ừ, anh tra xét một chút, hẳn là có người mướn người nọ, ác ý đến đây tung ra lời đồn, chửi bới làm hỏng danh dự của em." Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu, cho cô một ánh mắt trấn an, nói tiếp, "Đã có manh mối này, sẽ không khó nghĩ đến, nhất định có người muốn đối phó Tiểu Chiêu, em suy nghĩ một chút có đắc tội ai không?"
Triệu Tiểu Chiêu nghĩ, bình thường nhìn cô không vừa mắt cũng có nhiều người, dù sao người trong nghề trôi nổi, luôn có người nhìn ngươi không mắt. Nhưng muốn biết chắc chắn là ai, cô thật sự nghĩ không ra.
Triệu Tiểu Chiêu lắc đầu.
Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu lắc đầu, cũng không ngoài ý muốn, Triệu Tiểu Chiêu chính là người thiếu tâm nhãn, anh cũng không trông chờ cô nói.
Mấy người thảo luận một hồi, còn không có kết quả, hiệu trưởng cũng không giữ lại bọn họ, bởi vì đã đến lúc tan học, Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du cùng nhau về nhà.
Mà chuyện đã xảy ra ở hội trường cũng giống như mọc cánh, nhanh chóng ở trong miệng học sinh truyền đến truyền đi, hôm nay, khi Triệu Tiểu Chiêu về nhà, thì thấy Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan đen mặt ngồi ở phòng khách chờ cô.
Người muốn mặt, cây muốn da, cho dù cuối cùng Triệu Tiểu Chiêu xác định bị người vu oan, nhưng vẫn có người nói vài lời không dễ nghe, La Kiến Lan lại là người rất sĩ diện, bà nghe người gần tiểu khu bàn tán, suýt nữa lao vào đánh nhau với họ, có thể chịu đựng chờ Triệu Tiểu Chiêu trở về đã rất hiếm thấy.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bầu không khí này, chỉ biết chắc không có chuyện tốt, cô chỉ biết ra vẻ vô tội, cười hỏi: "Ba mẹ, hôm nay công ty không vội sao trở về sớm như vậy? Con có mua mấy quả cam, con đi lấy cho mọi người nếm thử."
"Còn có tâm tình ăn hả, gần đây con ở trường học xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn bị người ta nói xấu như vậy!" La Kiến Lan nhíu mày, tâm tình rất không thoải mái.
"Mẹ, danh nhân thị phi nhiều(*người nổi tiếng thì nhiều thị phi, rắc rối), con gái của mẹ ưu tú như vậy, luôn có người ghen ghét, có người tới kiếm chuyện với con gái của mẹ đấy thôi." Triệu Tiểu Chiêu nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"Con còn có thái độ không sao hả, thanh danh của con gái rất quan trọng đó con biết không, vấn đề này bị người nói tới nói lui, không biết sẽ bị nói thành dạng gì đây? Sao con một chút cũng không thèm để ý, năm đó con nằm trong bụng mẹ, nhất định bị cục gạch đụng phải bụng, khi sinh ra con, đầu óc có vấn đề nên con mới ngốc như vậy."
La Kiến Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành!
"Tốt rồi, bà nói ít một chút, con gái cũng khó chịu, nghe người ngoài nói, còn bị ném trứng thối, việc này đã rất bực rồi! Con gái sợ chúng ta lo lắng, nên không nói với chúng ta, đã như vậy, em không thông cảm cho con gái cũng thôi đi, còn muốn nói con bé này kia, tôi nói rồi, việc này cứ bỏ qua." Triệu Vinh Quốc đã làm ông chủ, trên người dần dần đã có nhuệ khí, trong lời nói cũng rất quyết đoán, những lời này vừa nói ra, thành công để cho La Kiến Lan đanh đá ngậm miệng lại.
"Tốt rồi, Tiểu Chiêu đi rửa tay, ăn cơm đi, chúng ta ăn cơm xong, lại trò chuyện một chút." Triệu Vinh Quốc giải quyết dứt khoát.
Người một nhà ăn cơm, Triệu Tiểu Chiêu nghe La Kiến Lan nói, bà ngoại muốn qua đây ở vài ngày.
"Sao bà ngoại muốn tới ở đây với chúng ta, không phải bà luôn không thích ở trong thành thị sao?" Triệu Tiểu Chiêu không khỏi hỏi.
La Kiến Lan nói tới việc này, tâm tình thật không tốt, có chút khó khăn nói: "Thân thể bà ngoại không thoải mái, đến Thượng Hải chữa trị tốt hơn, trước kia chúng ta bận rộn, không có biện pháp, bây giờ chúng ta có năng lực, cũng nên chiếu cố nhiều hơn một chút."
Lúc này Triệu Tiểu Chiêu mới lên tiếng, kiếp trước bà ngoại bệnh nặng qua đời, khi đó cô còn nhỏ, nghe người lớn mơ hồ nối, cô chỉ biết bà ngoại bị bệnh ung thư, nhưng cô nhớ kỹ, thời gian bà ngoại qua đời còn có 2, 3 năm, cũng không phải lúc này mới đúng, vậy nói cách khác, có phải bây giờ bệnh tình của bà ngoại còn có thể khống chế hay không, thậm chí có thể trị tốt.
"Dạ, mẹ, mẹ phải nói tốt với bà ngoại một chút, để cho bà yên tâm ở lại đây, dù ở cả đời cũng không sao." Triệu Tiểu Chiêu biết rõ hai người mợ trong nhà cũng không hợp với bà ngoại, dù sao vẫn hay gây gổ với bà ngoại, tâm tình những người này không tốt, thân thể cũng không khỏe được, nếu ở nơi này thì tốt hơn.
"Đúng vậy, Kiến Lan, em cứ yên tâm đi, chúng ta ở đây rất rộng rãi, có thêm một người ở cũng không có gì." Triệu Vinh Quốc cũng hiểu tâm tình của La Kiến Lan.
"Mẹ anh có nói gì hay không?" La Kiến Lan có chút do dự.
"Chúng ta ở bên ngoài, có cái gì không được, thứ nhất anh đã có gia đình riêng, người khác không xen vào được. Thứ hai, em gả cho anh, mẹ em chính là mẹ anh, chẳng lẽ anh chăm sóc mẹ, còn bị người nói anh không đúng!" Triệu Vinh Quốc nói.
La gia có 2 người con trai và một đứa con gái. La Kiến Lan là con gái nhỏ nhất, tuy nói là con gái, nhưng vì con út, được hai người La gia yêu thương. Cậu cả La gia ở Hà Nam Trịnh Châu có cửa hàng nội y bít tất, có một người vợ, sau đó lại sinh ra một đứa con trai, vợ của cậu hai cho rằng sinh được cháu trai duy nhất cho La gia, điều kiện nhà mẹ đẻ lại tốt hơn La gia tốt, cho nên rất không khách khí với bà ngoại, vẫn hay bày sắc mặt cho bà nhìn, chẳng qua may mắn bọn họ một năm cũng sẽ quay về một chuyến. Năm trước nói sinh ý của họ rất tốt, bận không qua nổi, vì vậy sẽ đưa ông ngoại La qua được.
Cậu hai La gia ở trong nhà làm thợ sửa máy, thu nhập một tháng cũng ổn định, tan tầm về đi ruộng trồng này kia, nhổ cỏ xanh, thời gian trôi qua cũng không nhàn rỗi. Gần nhất vợ cậu hai lại sinh đôi, còn ở trong tháng, không có người quản lý nội trợ trong nhà, bà ngoại giặt quần áo nấu cơm, buổi tối giúp đỡ giữ em bé, vốn thân thể không tốt, này vợ cậu hai vừa ra tháng, thì bà ngã bệnh.
Bà ngoại ngã bệnh, cậu hai La gia cũng không nỡ bỏ tiền lương trong xưởng, vợ lại phải giữ đứa nhỏ, không có biện pháp chỉ gọi điện thoại nhắn cho La Kiến Lan, La Kiến Lan tự nhiên nhận lời. Nhưng nhận lời cũng có chút do dự, đều nói con gái gả đi ra ngoài như tát nước ra ngoài, La Kiến Lan lớn lên ở nông thôn, mặc dù sau này đến thành thị, tư tưởng cũng được cởi mở rất nhiều, nhưng vẫn còn có chút lo lắng đưa mẹ ruột về đây, nếu Triệu gia đã biết sẽ mất hứng.
Bây giờ Triệu Vinh Quốc đồng ý dứt khoát như vậy, trong lòng bà rất cao hứng, cũng nói sẽ đi đón bà ngoại sớm chút, đỡ cho bà phải chịu khổ thêm.
Tính cách của Triệu Vinh Quốc rất tốt, cũng rất chiếu cố nhà mẹ đẻ La gia, bà ngoại bị bệnh, tự nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, vì vậy ăn cơm tối xong, thì lái xe về đón ông bà.
Người một nhà ăn được xong, thì mọi người ai cũng bận rộn, Triệu Tiểu Chiêu đang trong phòng ôn bài, La Kiến Lan gõ cửa vào.
"Tiểu Chiêu, mẹ có việc nói với con, con trước nghe một chút, được không?" La Kiến Lan rất xem trọng việc học của Triệu Tiểu Chiêu, cho nên khi Triệu Tiểu Chiêu học bài, giọng nói cũng rất cẩn thận.
"Dạ." Triệu Tiểu Chiêu dừng lại chuyện trong tay, ngồi ở bên giường nói chuyện với La Kiến Lan.
La Kiến Lan muốn nói lại thôi, rốt cuộc quyết định nói: "Tiểu Chiêu, mẹ biết con từ nhỏ đã có chủ kiến của mình, khi con còn bé, ba mẹ lại bận rộn với sự nghiệp của mình, không để ý đến con, khi đó con đi chụp hình quảng cáo, đi vào giới giải trí, lúc đó mẹ rất bận, không có ở bên cạnh con, không có cách nào khác ngăn cản con, nếu chuyện đã như vậy, mẹ cũng không nói nữa."
La Kiến Lan đứng dậy, kéo tay Triệu Tiểu Chiêu, khẽ vuốt: "Nhưng bây giờ điều kiện nhà chúng ta tốt hơn rồi, không cần con phải khổ cực đi làm như vậy, mẹ, mẹ cảm thấy con là một đứa con gái, bị người khác nói như vậy... Sau này cũng không biết sẽ xuất hiện những lời đáng sợ hơn, Tiểu Chiêu, mẹ cũng không muốn con phải giỏi giang gì hết, thầm nghĩ con bình an vui vẻ thì tốt rồi."
Đôi mắt của Triệu Tiểu Chiêu có chút ướt át.
Mẹ luôn yêu thương cô!
Gần đây cô cũng suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc có muốn làm tiếp hay không, năm đó đi chụp hình quảng cáo vì kiếm ít tiền lẻ, bây giờ riêng cô cũng đã dành được một khoản tiền, cô muốn mở quán nhỏ, sau đó tham khảo qua Internet chờ đúng lúc lấn sang thị trường, trước một bước chiếm lĩnh thị trường Internet.
Kỳ thật cô cũng không có hứng thú với giới giải trí, cũng không phải có ý nghĩ muốn nổi tiếng.
"Mẹ, có chút vai diễn con đã đáp ứng phải diễn rôi, nếu như đã đồng ý diễn, không thể nói không giữ lời, chờ con diễn xong bộ phim sau, con sẽ nói với mẹ quyết định của con, được không?"
Triệu Tiểu Chiêu nhìn La Kiến Lan thấp giọng nói.
"Mẹ cũng không phải bắt buộc con, chẳng qua mẹ đề nghị với con thôi, muốn con suy nghĩ thật kỹ, con còn nhỏ, hơn nữa rất xuất sắc, sau này có rất nhiều con đường để đi, nếu có một con đường khác, không cần cực khổ như vậy, con lại thích, sao không chọn con đường khác đó?" La Kiến Lan yêu thương sờ lên đầu Triệu Tiểu Chiêu, lại nói, "Mẹ chỉ có một người con gái bảo bối này, mẹ chỉ muốn con sống thật tốt!"
Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu rất cảm động, nước mắt chảy dài xuống, cô ôm eo La Kiến Lan, vùi đầu trong ngực La Kiến Lan, nói: "Mẹ, mẹ thật tốt."
La Kiến Lan bị Triệu Tiểu Chiêu ôm, cũng có chút không biết làm sao, dù sao hai mẹ con thân mật như vậy cũng rất ít.
Nhưng tình cảm mẹ con luôn như thế, mặc dù La Kiến Lan có chút luống cuống, nhưng trong lòng rất vui mừng, bà cũng ôm Triệu Tiểu Chiêu, vỗ nhẹ lưng của cô nói: "Thật là một cô con gái ngốc! Mẹ không tốt với con, thì tốt với ai đây?"
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
29 chương
19 chương
156 chương
9 chương
105 chương