Đối tượng Ngô Du hoài nghi chính là Phùng Tinh Tinh. Đối với người này, hắn luôn có một cảm giác vi diệu. Cảm giác, cảm thấy dáng người của cô ta không tệ, đặc biệt là đôi mắt kia, còn có lông mi cong vút, nhìn đặc biệt giống như Triệu Tiểu Chiêu. Nghĩ vậy, hắn nhớ tới "Tiểu tam" hôm nay, tên là Phùng Thiến, cũng có cặp lông mi cánh bướm như vậy, cái này mwosi khiến tinh thần của hắn luôn không yên, thần sai quỷ khiế mới buộc miệng nói ra câu làm “người phụ nữ của ta” như vậy. Bây giờ nghĩ lại, đây thật là một chuyện hoang đường. Ngô Du nghĩ thầm: Hai người tên khác nhau, tự nhiên không phải là một người, nhưng mà ánh mắt Phùng Tinh Tinh thỉnh thoảng nhìn  hắn, còn có một cảm giác địch ý không rõ với Triệu Tiểu Chiêu, cũng làm cho hắn rất cảnh giác. Này người có vấn đề, hơn nữa rất có tâm cơ. Chuyện này, vô cùng có khả năng lại là kiệt tác của  cô ta. Ngô Du điện thoại cho Đầu Bò: "Đầu Bò, giúp tôi điều tra một người, Phùng Tinh Tinh, gia đình địa chỉ.. ông cũng điều tra giúp tôi xem gần đây cô ta tiếp xúc với những ai, đã làm những điều gì, nếu có có chuyện gì trực tiếp gọi cho tôi." "Này đơn giản, tiểu tổ tông để lại một vạn cũng thả lỏng đi, ngày mai tôi điện thoại cho cậu.” Đầu ò cúp điện thoại, tiện tay vứt tàn thuốc ở dưới chân, đế giày đè nát đầu thuốc lá đang cháy sáng, trong sương khói lờ mờ đi vài vòng, lúc này mới lấy tay đen gầy rút mọt quyển sách trên bàn. "Này tiểu tổ tông tiêu tiền cũng không nương tay, giúp hắn làm một chuyện nhỏ, lại có thể kiếm lớn một khoản." Trên mặt Đầu Bò đày vẻ hèn mọn bỉ ổi lộ ra một cái răng vàng, ý nghĩ cằn nhằn không ngừng. Mặc dù hình dung Đầu Bò hèn mọn bỉ ổi, nhưng mà năng lực làm việc cũng không sai. Ông ta hắc bạch hai nhà đều có quan hệ, miệng lại kín, rất nhiều khách hàng lớn đều thích tìm ông. Ví dụ như lần trước, Ngô Du muốn để cho ba mẹ hắn ly hôn, tuy rằng tiền mắc một chút, nhưng mà làm việc gọn gàng, làm cho Ngô Du vô cùng hài lòng. Ngô Du cúp điện thoại, trong sự cung kính của cô gái xinnh đẹp bên cạnh chọn một cái áo khoác màu đỏ, lại mua cái nón màu vàng nhạt cùng quần áo thể thao thoải mái, quần trượt tuyết màu tím. Ngô Du suy nghĩ một chút lại sợ mực nước không cẩn thận chảy vào quần áo mùa thu của Triệu Tiểu Chiêu, vì vậy lại mua một bộ quần áo mùa thu bằng vải bông màu trắng nhãn hiệu Nhật Bản, cộng thêm một cái áo lông cừu rộng thùng thình, muốn bước ra cửa, lại chịu đựng xấu hổ, lộn ngược trở lại đi mua đồ lót bên trong cho Triệu Tiểu Chiêu, lúc này mới tính tiền đi ra ngoài. Hắn nhanh chóng chạy về cung thiếu niên, cùng tập hợp với Diệp Mộng Thần. "Triệu Tiểu Chiêu đâu?" Trên trán Ngô Du đổ mồ hôi không ít, hắn tùy ý mà lấy tay lau qua. "Còn ở bên trong tắm, có lẽ cũng sắp ra rồi." Diệp Mộng Thần từ trong bọc lấy ra khăn tay, đưa cho Ngô Du. Ngô Du tiếp nhận, để một đống đồ vật cầm trong tay cẩn thận đặt ở trên ghế ngồi, cùng Diệp Mộng Thần nói: "Đây là quần áo em mua cho cô ấy, lão sư giúp em cầm vào đi." Nhìn Diệp Mộng Thần cầm bao lướn bao nhỏ đi vòa bên trong, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa mới trên đường hắn chạy rất nhanh, chỉ sợ Triệu Tiểu Chiêu tắm xong hắn còn chưa tới, khiến cho thân thể cô ấy trần truồng trong phòng tắm lúng túng chờ mình. Triệu Tiểu Chiêu là cùng Diệp Mộng Thần đi ra, đổi một thân áo mới cô cũng không có chật vật như vừa rồi, ngày càng làm da trắng nõn cũng nổi bật vì chiếc áo hồng nhạt kia, đặc biệt đáng yêu. Nháo một lúc như vậy, mọi người cũng đã đến lúc ăn cơm, Diệp Mộng Thần dẫn hai người đến quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm. Triệu Tiểu Chiêu kêu một chén lớn, cô thật sự đói thảm rồi. Diệp Mộng Thần kêu một tô mì trứng gà cà chua, mà Ngô Du thì chọn một phần thịt vịt kho. Ba người vội vàng ăn một bữa, lúc này mới thả lỏng tâm tình được uột chút. "Lão sư, em ăn không hết rồi." Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy chủ quán thật sự thành thật, một phần ăn nhiều như vậy, co ăn tới cái bụng tròn vo, còn thừa lại hơn nữa  tô. Diệp Mộng Thần nhìn tô mì mình thật vất vả mới ăn xong nói: "Ăn không hết còn thừa bỏ đi." Triệu Tiểu Chiêu nhìn phần ăn còn dư lại, trong lòng tiếc nuối: "Nếu không chúng ta đóng gói đi." Diệp Mộng Thần đổ mồ hôi. "Trực tiếp đóng gói đi,  chờ tối đói bụng cũng không có thể ăn tiếp." Diệp Mộng Thần im lặng. Ngô Du yên lặng kéo phần ăn của Triểu Tiểu Chiêu đến trước mặt, không ngại cô đã ăn hai ba đũa liền ăn hết: "Về sau ăn không hết thì kêu ít một chút, đừng có tham như vậy." Triệu Tiểu Chiêu bị Ngô Du giảng đạo, trong lòng một chút không thoải mái cũng không có, cô vô cùng cao hứng mà nói: "Được rồi, sau này đi ăn cứ dẫn theo Ngô Du,  tớ đi đến chỗ nào ăn cũng không sợ  thừa cơm." Ngô Du cười cười, bản thân không tự giác mang theo chút cưng chiều. Diệp Mộng Thần nhìn hai người hổ động lẫn nhau, động tác qua lại tự nhiên, lập tức cảm thấy kia "Lang kị trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai"(*) đều yếu phát nổ, để xem đôi này một chút, sau này lướn lên có thể cùng một chỗ, vậy thì hoàn mỹ. (*)Thanh mai trúc mã từ nhỏ ở bên nhau, sau này được gả cho nhau Diệp Mộng Thần tâm niệm vừa động, lấy máy ảnh ra, nhìn về phía hai người liền “Rắc rắc" vài cái. Ngô Du cùng Triệu Tiểu Chiêu nghe được thanh âm, liền quay đầu. "Lão sư?!" Diệp Mộng Thần ha ha cười: "Đừng nóng, lão sư thấy hai người rất đẹp mắt, muốn chụp một tấm làm kỷ niệm đưa cho 2 người." "Lão sư, em cũng không phải ý này." Triệu Tiểu Chiêu nói thầm. "Kia là có ý gì?" Diệp Mộng Thần cố tình trêu chọc Triệu Tiểu Chiêu. "Ý của chúng ta là, lão sư, một tấm không đủ, lại chụp thêm nữa đi." Ngô Du liền ôm chầm bả vai của Triệu Tiểu Chiêu,  đầu nhanh chóng nghiêng về đụng đầu Triệu Tiểu Chiêu, cười đến sáng lạn nói. Giữa lông mày của Triệu Tiểu Chiêu hiện lên giãy giụa: "Ngô Du!" Ngô Du nói nhỏ bên cạnh lỗ tai cô: "Phối hợp tốt với tớ, tớ có thể miễn phí tiền quần áo cho cậu." (⊙o⊙)... Chim là thức ăn chết, người vì tiền tài chết. Triệu Tiểu Chiêu vì này một bộ quần áo, không có tôn nghiêm thỏa hiệp. Thời điểm này, còn nghĩ gì tới người mẹ thân ái đâu?! Vì vậy, hai người  dưới bóng rừng cây giữa mùa thu, để cho Diệp Mộng Thần lão sư quái dị này,  loay hoay chỉnh sửa bọn họ kiểu này kiểu kia hơn mười mấy tấm, lúc này mới dừng lại. Buổi chiều, Ngô Du có 2 cuộc thi đấu, mà buổi chiều Triệu Tiểu Chiêu thì có cuộc thi sáng tác. Đề mục rất đơn giản. Thân ái của tôi ___ ___ Triệu Tiểu Chiêu hơi hơi suy nghĩ, liền viết xuống hai chữ ba mẹ. Sauk hi trùng sinh, cô cảm thấy thực có lỗi với ba mẹ mình. Ba mẹ vì cô bỏ ra rất nhiều, nhưng mà những gì cô chọ họ ít càng thêm ít. Có lẽ là sau  khi trùng sinh tâm tính thay đổi, có thể lấy ánh mắt hiểu rõ đi đối đãi với ba mẹ, giữa những hàng chữ không khỏi tràn đầy ấm áp ôn nhu. Cuộc thi của Triệu Tiểu Chiêu kết thúc sớm, cô có thời gian liền đi qua các sân bãi du lịch một lần. Phùng Tinh Tinh quả thực có tư cách kiêu ngạo, cô mặc chiếc váy bale màu trắng, động tác vũ đạo ưu nhã mà động người, xa xa nhìn lại thực sự giống như đầu thiên nga trắng vũ động ưu mỹ trong giữa hồ, cô ta thật sự là làm việc cực nhọc rồi. Chờ Triệu Tiểu Chiêu tìm được Ngô Du, Ngô Du thân cao đứng giữa một đám đứa nhỏ đặc biệt bắt mắt. Bởi vì trận đấu Taekwondo là dựa theo đoạn đếm so tài. Giống như hắn năm nhất cùng mấy bạn nhỏ vốn nên là không sai biệt lắm là trắng, đàng hoàng buộc lên. Có điều bên hông hắn buộc dây màu xanh, liền tạm thời sắp xếp hắn tham gia tổ người lớn trong trận đấu. Bởi vì rõ ràng kém thân cao, làm cho Triệu Tiểu Chiêu vì Ngô Du mà mồ hôi lạnh. "Ngô Du, cố gắng lên!" Tiếng nói trong vắt của cô quanh quẩn ở trong sân. Theo âm thanh cố gắng của cô, chiêu thức của Ngô Du bén nhọn bức về phía đối thủ, hai tay  như gió lốc kỹ thuật từng chiêu phát ra, liền trúng hồng tâm. Nhìn đối thủ của Ngô Du như cây lúa bị cắt mà từng người ngã xuống, Triệu Tiểu Chiêu im lặng. Cô đang suy nghĩ, có phải cho đối thủ Ngô Du chút sức lực hay không, cục diện chỉ nghiêng về đúng một bên này, thật sự quá đả kích tâm hồn nhỏ bé của đối thủ rồi! Bọn nhỏ, mấy em ngàn vạn không nên nhụt chí, buông tha hy vọng tương lai, không phải là các em quá yếu, chỉ là đối thủ của các em vừa lúc là một lần nữa sống lại.! Người! trùng sinh!