Cố Duyên thưởng thức, nhớ lại dư vị một cách tỉ mỉ, cô cho rằng bất kì thứ gì trên một người đều có thể thay đổi, nhưng mùi vị nhất định không thay đổi được. Nó lan tràn giữa môi và răng của cô... không phải là mùi vị tối hôm qua cô đã nếm qua sao, mùi vị thuộc về Phong Tùy đó? Trong lòng của cô dần dần dâng lên cảm xúc xúc động, cô không rõ mình xúc động vì mình đã làm rõ thân phận của anh hay là vì anh không phải là kẻ ngốc thực sự. Giống như Dương Xinh Xinh nói, người đẹp trai, thu hút như vậy sao có thể là một kẻ ngốc được chứ! Một lúc lâu, cô buông anh ra, lui về phía sau một bước. Sắc mặt của cô không tốt cho lắm, sắc mặt của Ngự Tứ cũng vậy, Ngự Tứ đỏ bừng lên, lúng túng nhìn cô hỏi: “Chị làm sao vậy?” Anh vẫn gọi cô là chị, vẫn giả vờ trước mặt cô! Cố Duyên còn chưa kịp trả lời, Linh Lung đã gọi ở ngoài cửa: “Cậu hai ơi, mợ hai, bà hai gọi hai người xuống tầng một.” Ngự Tứ nghe thấy tiếng gọi liền cắm đầu đi ra khỏi cửa, Cố Duyên chần chừ một lúc rồi cũng đi theo anh xuống tầng một. Dưới tầng, bà hai đang cười nói với người phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ kia có vóc dáng thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, phần bụng nhô lên, quả nhiên giống như lời Linh Lung nói, đã mang thai năm, sáu tháng rồi. Nhìn chăm chú vào phần bụng tròn xoe của cô, Cố Duyên đột nhiên thấy đau đớn trong lòng, nếu con của cô vẫn còn, bụng cô cũng to như vậy, mấy tháng nữa là có thể sinh ra... “Liên Liên, sau này đi lại trong biệt thự phải cẩn thận đó, dù sao lòng người khó đoán, nhất định có người ước đứa con trong bụng của con không thể sinh ra được.” Bà hai không biết là vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Cố Duyên, nói với người phụ nữ kia. “Mẹ, con biết rồi.” Cô gái kia khéo léo đáp lại bà. Cố Duyên biết người bà hai đang nói là mình, thế là cô rời ánh mắt của mình khỏi bụng của Liên Liên. Bà hai lúc này mới chuyển sang hướng Cố Duyên, nói rõ ràng: “Duyên Duyên, đây là chị dâu của con, chị con đang mang thai, hi vọng các con sống hòa thuận, mấy tháng tới nhường chị con một chút.” “Mẹ, mẹ yên tâm, con không làm nổi chuyện thất đức như hại trẻ con đâu.” Cố Duyên cười, hướng về phía Liên Liên, lễ phép gọi một tiếng: “Chị dâu.” Bà hai “ừm” một tiếng, quả nhiên không hề tin tưởng cô. Bà hai lại nói với Liên Liên: “Đây là vợ của Ngự Tứ, mợ hai.” “Á? Ngự Tứ cũng có vợ sao? Thật không ngờ.” Liên Liên cố ý biểu hiện sự khinh bỉ, lập tức cười: “Chào mợ hai.” Cố Duyên không xấu hổ, bình tĩnh nói: “Chân anh cả không tốt cũng có người bằng lòng lấy anh, chân tay Ngự Tứ bình thường, vì sao không có vợ chứ?” Lâm lâm bực tức im lặng. Trong lòng của bà hai đương nhiên cũng rất bực, chân của Ngự Hàn vốn dĩ là nút thắt trong lòng bà, Cố Duyên lại còn nói bóng nói gió, chế giễu. Nhưng tâm trạng của bà hôm nay khá tốt nên không muốn tính toán với cô. Ông chủ Ngự cũng cảm thấy bầu không khí bất thường giữa bọn họ, vội vàng giảng hòa: “Thân thể khỏe mạnh hay không không quan trọng, chỉ cần tình cảm giữa hai người tốt là được, em xem Duyên Duyên và Ngự Tứ vô cùng xứng đôi. Tất nhiên, Liên Liên và Ngự Hàn cũng rất xứng đôi, Liên Liên con nên sớm trở về được rồi, bảo đầu bếp làm những món ăn bồi dưỡng thân thể, con với đứa bé mới khỏe mạnh được.” “Cha...” Liên Liên vòng qua bên cạnh ông chủ Ngự ngồi xuống, ôm cánh tay ông làm nũng nói: “Con sớm đã muốn trở về rồi, nhưng Ngự Hàn không đồng ý, cứ nói mẹ thích Dung Kim, sẽ không đồng ý cho anh ấy và Dung Kim ly hôn. Anh Ngự Hàn không yêu con chút nào cả, không đối xử tốt với con.” “Ngự Hàn chính là như vậy, không biết quan tâm người khác, ngay cả Ngự Tứ cũng không bằng.” Ông chủ Ngự cười ha ha. Cố Duyên nhanh chóng liếc nhìn Ngự Tứ, nhấc ly trà chị Trần bưng lên uống một ngụm. Trong lòng nghĩ, Ngự Tứ quả thực tốt hơn Ngự Hàn nhiều, mặc dù Ngự Tứ là một kẻ ngốc thực sự, cô cũng tình nguyện gả cho anh chứ không gả cho Ngự Hàn. Cô đưa cho Ngự Tứ một miếng quýt, Ngự Tứ cười rồi cắn một miếng. Bà hai cũng oán trách: “Con đang mang thai con của Ngự Hàn, có gì mà không dám nói chứ, cho dù Ngự Hàn không đồng ý mẹ cũng toàn tâm toàn ý chấp nhận. Mẹ thích Dung Kim nhưng lại càng thích người sinh con cho Ngự Hàn hơn. Con yên tâm, tính khí Ngự Hàn dạo này không tốt, khó tránh khỏi nóng nảy một chút, qua giai đoạn này rồi sẽ tốt thôi, mẹ cũng sẽ lựa lời nói với nó.” “Con cảm ơn mẹ.” Liên Liên nở nụ cười hài lòng. Cố Duyên không muốn tiếp tục ở với những người này nữa, cô đứng dậy nói với ông chủ Ngự: “Cha, không có việc gì con trở về phòng trước đây.” “Ừ, con đi đi.” Khuôn mặt ông chủ Ngự lúc đối diện với cô có vẻ hiền hòa, vẻ mặt trước đây chưa từng có. Cố Duyên đứng lên, nói với Ngự Tứ: “Em ở đây uống trà với mọi người à?” Ngự Tứ gật đầu, lấy khay đựng trái cây trước mặt rồi ăn. Nhình dáng vẻ không quan tâm đến hình ảnh của anh, trong lòng Cố Duyên đột nhiên mềm nhũn, anh cũng không dễ dàng gì. Thù hận như vậy, còn muốn giả vờ làm kẻ ngốc sống ở nhà họ Ngự, cô hiểu nỗi khổ của anh, tại sao vẫn để ý anh có phải đang lừa cô, có phải đang giả vờ hay không? Vì sao nhất định phải vạch trần anh, gây thêm phiền phức cho anh? Cố Duyên chậm rãi bước lên tầng, bước chân giẫm lên bậc thang trải tấm thảm màu trắng, cô nhớ đến bộ dạng của anh vì cứu cô mà ngã cuộn tròn xuống tầng. Nhớ đến lúc anh không nể nang đuổi cô đi, hung dữ với cô, hóa ra đều có lý do cả. Trong lòng của anh chỉ muốn đoạt lại nhà họ Ngự mà thôi! Cô lại nhớ đến Phong Tùy tối qua thì thầm những lời nhỏ nhẹ bên tai cô, cô và anh là vợ chồng chính thức, cô và anh nên giống như những cặp vợ chồng khác, hằng đêm ôm nhau. Trở lại phòng ngủ, Cố Duyên mới phát hiện mũi của mình chua xót, khó chịu, mỗi một cảnh nhớ lại đều khiến cô cảm động, khiến cô đau lòng. Cô đi đi lại lại trong phòng, nhìn tỉ mỉ một lượt những thứ liên quan đến Ngự Tứ, trên chiếc ghế sofa đặt một chiếc áo choàng cô mới mua, cô cầm chiếc áo choàng ngắm thử nó trong gương, áo choàng hợp với Ngự Tứ, nhất định cũng hợp với Phong Tùy. Cô đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, Phong Tùy đáng yêu, tự ghen với chính mình. Linh Lung đưa cho cô bánh đậu đỏ, nói là đầu bếp vừa mới làm, thơm nức rất hấp dẫn, Cố Duyên vừa ăn bánh vừa hỏi Linh Lung: “Cậu hai vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy sao?” Linh Lung gật đầu: “Tôi ở đây chí ít cũng được mấy năm, cậu hai rất khoan dung, lúc bị người ta bắt nạt, cậu chạy về phía sau vườn, cũng không so đo, tính toán với bọn họ. Vì thế, mợ hai cũng đừng tính toán với mợ cả nữa, mợ ấy thích nói gì thì để mợ ấy nói đi.” “Tôi không tính toán với cô ta.” Cố Duyên cười. “Mợ hai, chiếc áo này mợ mua cho cậu hai sao?” Linh Lung cầm lấy chiếc áo choàng lên nhìn một lượt. “Đẹp không?” “Đẹp lắm, cậu hai nhất định thích.” “Vậy là tốt rồi, lúc nãy vì vội vã xuống tầng nên chưa kịp đưa cho em ấy.” “Không sao, tí nữa cậu ấy lên, mợ đưa cho cậu mặc thử là được rồi.” Linh Lung vừa nói hết câu thì Ngự Tứ từ ngoài cửa bước vào. Một tay anh cầm miếng bánh đậu đỏ, vừa bước vào trong vừa cao giọng nói: “Chị à, chị Trần làm rất nhiều bánh ngọt ngon, cho chị này.” Cố Duyên cầm chiếc bánh ngọt anh đưa, nói: “Cảm ơn.” Linh Lung ở một bên cười đùa nói: “Cậu hai đúng là thương mợ hai, ông chủ lúc nãy nói không sai mà. Nhưng mợ hai không thiếu bánh đậu đỏ.” Chỉ tay vào đĩa bánh đậu đỏ bày trên bàn. Ngự Tứ nhìn thấy đĩa bánh đậu đỏ, nụ cười trên mặt dần dập tắt, như bị tạt một gáo nước lạnh. Cố Duyên lại cười nói: “Quà nhỏ nhưng tình nghĩa lớn, chị rất vui.” Linh Lung cầm chiếc áo choàng trên ghế đưa cho Ngự Tứ xem: “Cậu hai nhìn đi đi đây là áo mới mợ hai mua cho cậu đấy.” “Cảm ơn chị.” Ngự Tứ vui vẻ nhận lấy chiếc áo. Cố Duyên cười rồi nói: “Mặc thử xem nào.” Ngự Tứ mặc chiếc áo vào người, Cố Duyên chỉnh thay anh xong rồi kéo khóa. Linh Lung khen: “Nhìn rất đẹp, cũng rất vừa nữa, mắt nhìn của mợ hai quả thật không tồi.” Chiếc áo này Ngự Tứ mặc quả thật rất đẹp, Cố Duyên cũng vô cùng hài lòng, cuối cùng cũng không tiêu phí tiền. Nhìn Ngự Tứ mặc chiếc áo mới này, trong lòng cô nghĩ nếu Phong Tùy mặc nó, có phải cũng giống với Ngự Tứ hay không? Cô sớm đã biết họ chính là cùng một người, biết thế hôm qua cô đưa chiếc áo này cho Phong Tùy rồi, tránh anh ấy đỡ phải nổi máu ghen. “Chị à, đẹp không?” Ngự Tứ xoay về hướng Cố Duyên hỏi. “Đẹp lắm.” Cố Duyên khen. “Cảm ơn chị, em muốn mặc nó đi gặp chị dâu mới, để coi chị ấy còn dám chế giễu em không.” Ngự Tứ tức giận. Khóe miệng cô trở nên đắng chát, nhìn người chị dâu mới kia không biết tốt hơn chỗ nào so với Dung Kim, mà Ngự Tứ lại giống như trước kia, thích chơi với cô ta, nhiều lúc, cô không biết Ngự Tứ đang nghĩ gì trong lòng. Để anh ấy đi đi, chỉ cần là việc anh muốn làm nhất định là có lý do. Kể từ khi biết thân phận của Ngự Tứ, Cố Duyên vô cùng để ý hành tung của anh, chỉ cần anh rời khỏi tầm mắt của cô, cô sẽ đi thăm dò mọi nơi. Mà đám người làm thông thường đều sẽ lắc đầu nói không biết, hoặc là đã nói anh ra đằng sau vườn chơi, xem ra bình thường anh đều lừa gạt ánh mắt của người khác như vậy, cô nghĩ. Hiếm có một ngày Ngự Tứ ở nhà họ Ngự cả ngày, hai người cùng nhau xem phim, xem một bộ phim gián điệp vừa mới quay. Cố Duyên xem không hiểu, cũng vì có anh bên cạnh nên không có cách nào tập trung tinh thần. Cô cũng đã không thể bắt nạt anh giống như trước đây, coi anh là lò sưởi, nói chuyện trên trời dưới đất cùng anh, anh bắt đầu trở nên chú trọng lời nói cử chỉ của mình. Cố Duyên rúc vào trong chăn, đôi mắt có chút buồn ngủ, cô định ngủ một giấc. Ngự Tứ bất giác thu lại cánh tay vốn dĩ ôm trên người cô, vẻ mặt nghiêm túc. Cố Duyên ngẩng đầu nhìn trộm khuôn mặt nghiêm túc của anh, vùi trong lòng anh, vô cùng ấm áp, cảm giác hài lòng, cô chỉ muốn cả đời mãi mãi như vậy. “Tại sao chị không xem?” Ngự Tứ cúi đầu nhìn cô hỏi. Cố Duyên rời ánh mắt mình khỏi anh, lắc đầu: “Xem không hiểu lắm.” “Vậy chúng ta đổi cái đĩa khác.” Ngự Tứ nói xong xuống giường đổi đĩa, Cố Duyên hoảng sợ vội vàng kéo anh: “Không cần đâu, chị không muốn xem.” “Vậy chị muốn làm gì?” “Ờ... ngủ một giấc, sau đó xuống dưới ăn cơm.” “Vậy chị ngủ một giấc đi.” Ngự Tứ lại một lần nữa kéo cô vào lòng. Cố Duyên nhắm mắt lại, ngửi mùi vị đặc biệt tỏa ra trên người anh, ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ đẹp. Lúc đợi cô tỉnh dậy, thấy đĩa của Ngự Tứ đã chiếu gần hết phim, là cô bị anh lay tỉnh. Lúc mở mắt có chút mơ hồ nhìn xung quanh hỏi: “Sao vậy?” “Linh Lung gọi ăn cơm.” Ngự Tứ cười híp mắt kéo cô ra khỏi chăn. Hai người cùng nhau đi xuống tầng dưới, trên bàn ăn, ông chủ Ngự và bà hai còn có cả Liên Liên ngồi sẵn ở dưới đây, trước mặt của Liên Liên đặt các loại đồ ăn dinh dưỡng, vẻ mặt cười ngọt ngào. Cô lại đúng lúc gặp Ngự Hàn, sắc mặt của hắn lạnh lùng đáng sợ. Nhìn thấy Ngự Tứ và Duyên Duyên sánh vai đi vào, Liên Liên lại trêu ghẹo nói: “Cha nói không sai, tình cảm của Ngự Tứ và Duyên Duyên là tốt nhất, từ sáng đến tối như hình với bóng không rời.” Cố Duyên mỉm cười, không nói lời nào. “Em thích nhất chị ấy.” Ngự Tứ cũng cười hì hì rồi kéo Cố Duyên ngồi xuống ghế. Riêng Ngự Hàn lại ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng thân mật của họ, khuôn mặt vốn dĩ đã ảm đạm giờ lại càng ảm đạm hơn.