Cố Duyên rất ít khi làm nũng trước mặt Phong Hách, ngày thường đều rất cung kính ông, đây là lần đầu tiên, vì vậy Phong Hách rất nhanh thì mềm lòng. Bất đắc dĩ thở dài, vỗ tay cô: “Nói cho cha biết nguyên nhân con đột nhiên thay đổi chủ kiến đi.”
Cố Duyên chỉ nói trong lòng mình có chừng có mực, sẽ bảo vệ tốt bản thân, nhưng lại không nói nguyên nhân thực sự khiến cô thay đổi chủ kiến.
Cố Duyên thoáng nhìn Ngự Tứ, cười nói: “Trước kia không muốn quay về, là bởi vì mợ cả nhà họ Ngự lúc nào cũng chĩa mũi nhọn vào con, bây giờ cô ta sắp chuyển ra ngoài rồi, vì vậy con cũng không cần ly hôn nữa.”
“Con...” Phong Hách chán nản: “Cái này là nguyên nhân của con sao?”
“Đương nhiên không chỉ có cái này.” Cố Duyên chuyển từ bên cạnh ông sang bên cạnh Ngự Tứ, chuyển qua ôm lấy tay Ngự Tứ: “Hai chúng con trước nay vẫn luôn sống rất tốt, rất vui vẻ.”
“Con thực sự khiến ta tức chết mà!” Phong Hách bưng chén trà trên mặt bàn lên uống một ngụm.
Hai lý do này đều không phải là lý do ông muốn nghe, theo như ông thấy, phải nhẫn nhịn chịu đựng người chồng như vậy, nhất định phải có một lý do rất lớn nào đó mới đúng! Nếu không chẳng có cách nào thuyết phục người khác, thuyết phục được ông!
Ngự Tứ cũng chơi rất vui vẻ ở nhà họ Phong, mới đến không được bao lâu mà đã thuộc hết các ngõ ngách, lúc này đang quấn lấy quản gia bắt ông đưa vào trong vườn hoa bắt bướm.
Phong Hách nhìn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch của anh, sự tức giận trong lòng lại càng dâng lên, hận không thể lập tức đuổi hắn đi.
“Mùa đông mà đòi đi bắt bướm, đúng là chỉ có nó mới nghĩ ra được!” Phong Hách nhìn chằm chằm dáng vẻ chạy tới chạy lui của anh rồi tức giận nói.
Lúc này ông đang cùng Lăng Tiêm Hà còn có Cố Duyên uống trà ở phòng khách tầng hai, cửa sổ sát đất của phòng trà vừa hay lại đối diện vườn hoa, có thể thấy rõ từng nhất cứ nhất động của Ngự Tứ.
“Cha, tại sao lúc nào cha cũng không vừa mắt với anh ấy như vậy?” Cố Duyên cạn lời.
Phong Hách buồn bực: “Đó là điều đương nhiên, nếu như con gái của con gả chomotj người chồng như vậy, con có thể vừa mắt được không?”
Cố Duyên không nói, quả thực, cô đúng là không thể đồng ý cho được.
Cô cười ha ha, nói: “Con cảm thấy quả thực anh ấy rất đáng yêu, cả người đều là năng lượng, mẹ, mẹ nói xem phải không!?” Cô đi vòng qua bên người Lăng Tiêm Hà, kéo cánh tay của bà.
Lăng Tiêm Hà lập tức cười gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, rất đáng yêu, mẹ đều thích nó.”
Lăng Tiêm Hà vốn đang rót trà, nhìn thấy lá trà đã hết, liền đứng dây đi về phía cửa phòng khách: “Em ra tủ lạnh lấy lá trà.”
Cố Duyên nhìn theo bóng lưng dần biến mất sau cửa phòng khách của bà, liền quay người lại nghiêm túc nói với Phong Hách: “Cha, cha có cảm thấy anh ấy khá giống Phong Tùy không?”
Đây chính là mục đích cô mang Ngự Tứ đến nhà họ Phong ngày hôm nay, với những gì cô hiểu về Phong Tùy, ngoại trừ đám trợ thủ của anh, thì Phong Hiasch đã giao du với anh khá nhiều lần rồi, nếu như bọn họ thực sự là một người, chắc là Phong Hách cũng sẽ biết điều gì đó.
Phong Hách lại chẳn cho là phải: “Sao con lại so nó với Phong Tùy? Phong Tùy thông minh tài giỏi hơn nó nhiều.”
“Cha, có phải cha rất thích Phong Tùy không.” Cố Duyên nghi hoặc.
Phong Hách suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười: “Thích thì đương nhiên thích, về mặt công việc và về các loại xã giao thằng bé là một nhân tài hiếm có, có điều ta cảm thấy một nhân tài ưu tú như thế không thích hợp để làm chồng, sẽ khiến con mất cảm giác an toàn, vì vậy cho dù con có ly hôn với Ngự Tứ, ta cũng sẽ không giả con cho nó.”
Cố Duyên vẫn luôn cho rằng Phong Hách không đợi được nữa muốn gả cô cho Phong Tùy, bởi vì ông thích Phong Tùy như vậy, thật không ngờ... Cô lắc đầu, không nhịn được mà bật cười.
“Cha, cha hiểu được bao nhiêu về Phong Tùy?” Khi cô ngẩng đầu lên lại liên tiếng hỏi.
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ, Phong Hách nói: “Cũng không nhiều, mười ba năm trước nó theo ta học kiến thức về thương nghiệp hơn nửa năm, sau đó ta và mẹ con đưa Ngọc Ngân ra nước ngoài, rồi mất liên lạc, cho đến hai năm trước Ngọc Ngân về nước, lúc nó và Ngọc Ngân ở cùng nhau đã gặp qua vài lần, ta chỉ cảm thấy nó rất giỏi, mười ba năm trước khi còn ở cạnh ta còn chưa biết gì, sau mười ba năm, nó đã có thể dựa vào thực lực của bản thân mà khiến Thụy Cảnh phát triển được đến quy mô ngày hôm nay, ủa thwucj không tồi chút nào.”
Thì ra Phong Hách cùng Phong Tùy không thân quen như cô nghĩ, xem ra cho dù Phong Tùy có chuyện giấu ông thì ông cũng chẳng thể biết được. Nghĩ đến đây, Cố Duyên không khỏi có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể biết được một chút sự thật từ trong miệng của Phong Hách.
Phong Hách nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô, thái độ cũng nghiêm túc hơn một chút, hỏi: “Sao con lại cảm thấy Ngự Tứ giống Phong Tùy?”
“Con chỉ cảm thấy tên Phong Tùy này rất khả nghi, rất thần bí. Hơn nữa, có một số chuyện ghép lại với nhau lại thấy rất hợp lý, càng khiến người tatheem nghi ngờ.” Cố Duyên nghĩ, nếu như Phong Tùy không liên quan đến Ngự Tứ, cho dù anh có khả nghi, có thần bí hơn đi chăng nữa thì cũng là quyền tự do của người ta, cô không có lý do mà đào bới đời tư của người ta. Nhưng, nếu là Ngự Tứ, vậy cô càng phải điều tra cho rõ mới được!
“Chuyện gì?”
“Ví dụ như, trên lưng bọn họ có vết thương giống nhau.”
“Vậy cũng không thể chứng minh bọn họ là cùng một người đâu.” Phong Hách cười, thở phào nhẹ nhõm.
“Chính vì không thể chứng minh được, nên con mới muốn tìm một ít bằng chứng chúng minh hai người họ không phải là một người để thuyết phục bản thân mình.” Đây là lý do Cố Duyên kiên trì đến cùng.
Phong Hách đứng dậy đi ra hướng cửa sổ sát đất, nhìn bóng dáng ngây ngô đến buồn cười đang ở trong vườn hao, quay người nhìn Cố Duyên mỉm cười, ông nói: “Con gái các con lúc nào cũng có nhiều nghi ngờ, thôi được rồi, con cũng không cần phải phsi công nhọc sức làm gì, Phong Tùy có thân phận gì đều có thể có khả năng, nhưng không thể là biến thân của Ngự Tứ được.”
Thấy gương mặt vẫn chưa yên tâm của Cố Duyên, ông lại nói: “Nếu như con vẫn không chịu tin, cũng được, ngày mai ta sẽ phái người giúp con điều tra.”
“Cảm ơn cha.” Cố Duyên rũ mắt xuống.
Trước khi tới đây cô đã đoán được Phonh Hách sẽ có phản ứng này, nếu như không nhìn thấy vết thương trên lưng Ngự Tứ, đột nhiên có người nói với cô mỗi quan hệ giữa Ngự Tứ và Phong Tùy, bản thân cô cũng sẽ không có hằng trăm nghi vấn như vậy.
Nhưng bây giờ cô không khống chế được mình nữa rồi, không khống chế nổi những hoài nghi.
Từ khi đi ra khỏi biệt thự nhà họ Phong, Lăng Tiêm Hà luôn lưu luyến không rời căn dặn Cố Duyên phải trở về nhiều hơn, chăm sóc tốt bản thân, Cố Duyên liên tục gật đầu vâng lời.
Phong Hách nói với cô: “Khi nào không ở nhà họ Ngự nữa thì có thể về đây, có gì khó khăn cứ gọi điện cho cha, chuyện gì cha cũng có thể giúp con giải quyết.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Cố Duyên bỗng bần thần cả người, Phong Tùy cũng từng nói với cô câu này, hơn nữa sau đó rất nhiều lúc khi cô lâm vào thời điểm nguy hiểm, Phong Tùy đều xuất hiện kịp thời thay cô giải quyết ổn thỏa mọi thứ.
Nghĩ đến Phong Tùy, cô không nhịn được mà nhìn về phía Ngự Tứ, chỉ thấy hai tay Ngự Tứ đều cầm theo bánh ngọt Lăng Tiêm Hà tự mình làm, vẻ mặt hào hứng nói tạm biệt với Lăng Tiêm Hà, không biết xấu hổ nói: “Mẹ, lần sau con nhất định sẽ đến ăn điểm tâm người làm.”
Trên mặt Lăng Tiêm Hà tràn đầy sự vui mừng, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Phong Hách mặc dù không tin Ngự Tứ có liên quan đến Phong Tùy, nhưng lúc Ngự Tứ rời đi vẫn nghiêm túc đánh giá anh, trùng hợp là, lúc này Ngự Tứ cũng đang nhìn ông, ông mỉn cười, nói với anh: “Rảnh rỗi lại tới chơi nhé.”
Xe của Ngự Tứ và Cố Duyên ra khỏi căn biệt thự, trên mặt Phong Hách mới nở nụ cười, nhíu mày bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Buổi tối, Cố Duyên ổ ở trên ghế sofa xem ti vi, ánh mắt cũng không ngừng liếc về phía chiếc đồng hồ trên tường, đã mười một giờ, Ngự Tứ vẫn chưa trở về.
Cô càng đợi càng buồn bực trong lòng, thầm nghĩ Ngự Tứ mất tích không nói câu nào rốt cuộc là đang bận cái gì chứ, không phải thực sự giống như có hai thân phận như cô dự đoán đấy chứ?
Lại đợi thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng cô đi ra khỏi phòng ngủ, định ra vườn sau tìm thử. Sau khi trải qua lần phát bệnh trước của Ngự Tứ, cô cũng quen đường ở vườn sau rồi, cũng không sợ nó như trước nữa, vì vậy cho dù đã sắp 12h rồi nhưng cô vẫn không thấy sợ hãi.
Sau khi đi qua tầng 1, cô gặp người làm ở viện sau lưng bên đó, bèn thuận miệng hỏi cô ta xem Ngự Tứ có đó không.
Cô bé người làm suy nghĩ một chút, lắc đầu, lại gật đầu.
Cố Duyên nghi hoặc, đây được coi là có hay không đây? Không đợi cô hỏi nhiều, cô bé người làm nhanh chóng rời đi, cô đành tự mình đến viện phía Bắc xem vậy.
Hầu như ngày nào viện phía Bắc cũng có tiết mục, hoặc là bà hai mang bạn bài đến đánh bài, hoặc là Dung Kim hay Ngự Hàn gọi một đám người tới vui chơi. Có điều từ sau khi Ngự Hàn tàn phế để chẳng đến đây nữa, Cố Duyên tưởng rằng lúc này chắc là Dung Kim không còn tâm trạng nào mà hẹn bạn tới chơi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, quán bar đêm nay tập trung mười máy người đang uống rượu, mặc dù Dung Kim cũng ở đây, nhưng thứ cô ta uống lại là rượu đau lòng, ánh đèn ngũ sắc chiếc vào khuôn mặt xinh đẹo của cô ta, hiện lên hai hàng lệ.
Dung Kim lâm vào thế yếu như vậy, là lần đầu tiên Cố Duyên nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác đồng tình với cô ta, bị bà hai lợi dụng lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự, ngoài Cố Duyên cô ra, dường như chẳng ai đáng thương hơn cô ta.
Có điều đồng tình thì đồng tình, những việc ác Dung Kim làm với cô rõ rành rành trước mắt, trong lòng cô tự cảnh cáo mình, đối phó với những người như thế nhất định không được nhân từ mà nương tay, bằng không người cuối cùng thua thiệt vẫn là mình.
Cố Duyên liếc mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tìm thấy bóng dáng Ngự Tứ trong đám người kia, Ngự Tứ... vậy mà lại ở đây!
“Ái chà, cuối cùng mợ hai cũng tới rồi sao?” Một cô gái trang điểm khêu gợi liếc mặt nhìn Cố Duyên với vẻ mặt giễu cợt nói.
“Sao nào? Các người đang chờ tôi sao?” Cố Duyên cười, cô chưa từng gặp người đàn bà này, cô và bạn bè của Dung Kim trước nay chưa từng nói với nhau câu nào, vì vậy, cô không thấy trong lời nói của đối phương có chút gì gọi là chân thành.
“Cậu hai đang ở đây, chúng ta thầm nghĩ cô nhất định sẽ tới, quả nhiên tới rồi, đã tới rồi, qua đây cùng uống ly rượu đi!” Cô ta cười híp mắt đi tới, kéo cô đến ngồi xuống trên chiếc ghế sofa, cũng phất tay về phía Ngự Tứ: “Cậu hai, rót cho vợ cậu một ly rượu mang qua đây.”
“Chị ấy không thích uống rượu.” Trong tay Ngự Tứ bưng bầu rượu nói.
“Nếu không thích uống rồi sẽ thích.” Cô ta tự ý rót cho cô một ly rượu, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: “Nào, chúc mừng quỷ kế của cô thành hiện thực, thành công đuổi Dung Kim ra khỏi nhà họ Ngự, chúng tôi mời cô!”
“Cảm ơn.” Cố Duyên đáp trả bọn họ bằng ột nụ cười ấm áp, nhận lấy ly rượu uống ực một hơi. Lúc ngẩng mặt lên mơ hồ nhìn thấy một cảnh đúng như dự đoán của cô phản chiếc trên tấm thủy tinh trên tường.
Trong đám người này, ai ai cũng mỉm cười, chỉ có Dung Kim sau lưng cô nắm chặt dao trong tay, vẻ mặt vô cùng hung tợn nhìn cô chằm chằm, dường như định dùng dao đâm cô vậy.
Cố Duyên không tin Dung Kim sẽ ngốc như vậy, dù sao nơi này cũng là địa phận nhà họ Ngự, xảy ra án mạng cô ta muốn trốn cũng không thể trốn thoát. Nhưng chó vội ắt sẽ vượt tường, trong cơn giận dữ Dung Kim giết người cũng không phải là không có khả năng.
Cô cười, để ly lên bàn: “Nào, lần này đến lượt tôi kính mọi người một ly rồi, cảm ơn các người đã quan tâm đến tôi.”
Ngự Tứ ngồi đối diện cô, nếu như anh thực sự là Phong Tùy, anh nhất định sẽ cảnh giác với bầu không khí nguy hiểm xung quanh, dù sao anh cũng là người vô cùng cảnh giác, nhất định sẽ ra tay cứu cô trong lúc cô gặp nguy hiểm, vậy thì muốn biết anh rốt cuộc có phải là Phong Tùy hay không, liều mạng một lần cô cũng chịu.
Nhưng, con dao Dung Kim nắm chặt trong tay lúc này lại hạ xuống, khiến cô mất công vô ích mất đi cơ hội nhìn rõ con người thật của Ngự Tứ.
Mọi người cứ cô nhìn tôi, tôi lại nhìn cô, không ai đưa tay bưng ly rượu lên.
Ngự Tứ đi tới, bắt lấy cánh tay đang lắc lư của cô nói: “Chị à, chị tới thật đúng lúc, bọn họ không cho em về ngủ, em sắp buồn ngủ chết rồi.”
Cố Duyên thấy hai mắt anh đỏ lên, hai mắt vô thần, quả nhiên là dáng vẻ buồn ngủ lắm rồi. Vậy nên cô đứng dậy, đảo mắt nhìn mọi người một lượt nói: “Nếu mọi người không nể mặt như vậy, thì thôi bỏ đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi Lương Sơn thắp hương, không tiếp tục ở lại cùng các vị được.”
Nói xong, kéo Ngự Tứ đi ra cửa quán bar.
Cố Duyên và Ngự Tứ đi rồi, trong chớp mắt Dung Kim giống như một quả bóng xì hơi ngả xuống ghế sofa, giọng điệu buồn khổ lên tiếng: “Thật hối hận không dùng một đao đâm chết cô ta!”
“Cậu điên rồi!” Cô gái vừa rồi đẩy cô ta một cái, buồn bực nói: “Giết cô ta rồi cậu còn có thể sống sót mà rời khỏi đất cả nhà họ Ngự sao? Sát nhân phải đền mạng đấy!”
“Nếu không phải làm sao bây giờ? Mình bây giờ nhìn thấy cô ta chỉ hận không giết được cô ta thôi!”
“Cho dù muốn giết cô ta cũng không thể giết ở đây, ngu ngốc!”
Mộng Châu chậm rãi nói: “Tớ thấy hay là thôi đi, dù gì nhà họ Ngự cũng đã bồi thường cho cậu rồi, vậy thì lấy số tiền đó rồi dời đi là được rồi, ở đây không sống được đâu, dùng mạng mình như vậy không đáng đâu.”
Dung Kim không có mở miệng nói chuyện nữa, cũng không biết cô ta có nghe lọt tai không, mọi người nhìn nhau, cũng không còn hứng thú uống rượu nữa.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
10 chương
54 chương
34 chương
10 chương
21 chương