“Ha…” Cố Duyên bật cười, người ngang ngược vô lý như này đúng là lần đầu cô được nhìn thấy. Xin lỗi Ngự Hàn? Người bị hại rõ ràng là cô, thiếu chút nữa là cô bị tên quỷ phong lưu đó hại rồi. Quan sát Dung Kim và bà hai một lúc, Cố Duyên cuối cùng đã hiểu, họ đến đây kiện cáo trước, bóp méo sự thật, để che giấu cho Ngự Hàn chăng! “Chị dâu, chị không cần ở đây tốn công che giấu làm gì.” Cô cười, biểu cảm trên mặt vô cùng giễu cợt: “Chồng chị là người như thế nào, hôm qua đã làm chuyện xấu gì, trong lòng anh ta tự hiểu rõ, mọi người đều rõ, còn về chị nói tôi dụ dỗ anh ta, chị quá coi trọng anh ta, cũng là đánh giá quá cao sở thích của tôi rồi, loại sinh vật này, tôi chỉ nhìn cũng cảm thấy kinh tởm rồi. Nếu như chị thích hắn đến thế, phiền chị sau này trông coi kỹ một chút, đừng để anh ta đi khắp nơi động dục.” “Cô nói gì? Cô nói ai kinh tởm?” Dung Kim cố tình nói to tiếng lên, liếc mắt nhìn về phía bà hai, thấy sắc mặt bà ta đang dần dần tối lại mà đắc ý. Cố Duyên không nói gì, chỉ cười nhạt. Những lời như thế cô không cần phải nói lần thứ hai. Ngự Tứ từ trong phòng tắm đi ra, trên quần áo và trên mặt đều là nước, anh luôn như thế, chỉ là rửa mặt thôi cũng có thể làm ướt hết cả người, Cố Duyên đang định nói với anh trong tủ quần áo có khăn khô thì đột nhiên bước đến trước mặt cô, thẳng tay định tát cô. Cố Duyên sớm đã nghĩ đến việc bà hai sẽ ra tay, cô nhắm mắt lại, bàn tay bà hai đã hạ xuống nhưng không phải đánh lên người cô. Một tiếng “bịch”, cô mở mắt ra liền nhìn thấy Ngự Tứ vẻ mặt đau khổ đang ngồi dưới giường, một bên đang ôm lấy chỗ bị đánh,một bên thì bày ra bộ mặt đau đớn, tủi hờn kêu lên: “Mẹ hai...” “Ngự Tứ cậu tránh ra cho tôi.” Bà hai tức đến toàn thân run rẩy. Nếu không phải Ngự Tứ nhanh chóng bước đến nhận lấy cái tát, mặt Cố Duyên chắc chắn đã đỏ ửng lên. “Mẹ hai, mẹ không được đánh cô ấy.” Ngự Tứ nhìn về phía bà hai bằng ánh mắt van xin. “Ngự Tứ, cậu quên là cô ta đối xử với cậu như nào rồi sao?” Dung Kim hổn hển nhìn anh. “Cha nói không được ức hiếp cô ấy.” “Bây giờ là cô ta đang ức hiếp cậu.” Ngự Tứ gục đầu xuống, nhưng lại không tránh ra. Bà hai hít một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi nói với Cố Duyên: “Nếu như Ngự Hàn không đứng dậy được, thì tao sẽ cho một nhà ba người nhà mày chết không có chỗ chôn!” Một nhà ba người, là chỉ Ngự Tứ và con của cô sao? Cố Duyên nghĩ chắc chắn là thế. Ngự Tứ đánh gãy chân Ngự Hàn, muốn đứng lên được e rằng không phải chuyên dễ dàng, mà bà hai chỉ có mỗi đứa con này, làm sao bà ta có thể chịu được chứ? Điều khiến bà ta lo lắng nhất là…tuy rằng bà không bằng lòng chấp nhận điều này, nhưng Ngự Hàn thực sự là làm ra việc mất thể diện, mà Ngự Tứ lại là một đứa thần kinh có vấn đề. Bị nó đâm hai nhát, Ngự Hàn chỉ có thể cam chịu số phận, ngậm bồ hòn làm ngơ. Ngay cả ông Ngự cũng tức giận không thèm để ý đến sống chết của Ngự Hàn, còn hung hăng khiển trách hắn. Tối qua, bà ta chỉ là tức giận mà đánh Ngự Tứ một cái, không ngờ ông Ngự lại thay Ngự Tứ đòi lại một cái, không được chút giận lên Ngự Hàn. Bà ta còn có thể làm gì chứ? Ngoài việc chút giận lên Cố Duyên bà còn có thể làm gì? “Việc này đều là Ngự Hàn tự làm tự chịu, mong mẹ làm rõ phải trái.” Cố Duyên từ tốn nói, không hề sợ hãi. “ “Cho dù nó có xúc phạm cô đi chăng nữa, đó cũng là do cô quyến rũ nó trước, không đến nỗi bị trừng phạt nặng như thế. Cố Duyên, cô đừng cho rằng lão gia dung túng cho cô, cô có thể muốn làm gì thì làm, đến tôi cô cũng dám nhảy lên đầu. Chờ sinh con rồi, tôi xem cô còn có thể tỏ vẻ gì!” Bà hai buông xuống câu này liền quay người bước nhanh ra khỏi phòng Cố Duyên, Dung Kim cũng nhanh chóng rời đi theo sau. Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Cố Duyên thở một hơi, ngước mắt, xem xét đầu của Ngự Tứ nói: “Có đau không?” Ngự Tứ lắc đầu, không lên tiếng. Cố Duyên cười, ngược lại an ủi anh: “Anh đừng lo lắng, sự thật không đáng sợ như bà ta nói đâu.” Ngự Tứ sẽ lo lắng sao? Đúng là nhìn không ra! Bà hai tức giận hừng hực đi ra khỏi phòng Cố Duyên, quay về phòng ngủ, bà ta khóc, miệng phát ra tiếng khóc ư ư, gả vào nhà họ Ngự đã mấy năm, lần đầu tiên Dung Kim thấy bà hai khóc đau lòng đến thế, bà hai từ trước đến nay luôn lạnh lùng cao quý, lại có thể khóc, thật là cho người ta kinh ngạc. Cô ta đi sau bà hai an ủi lấy lòng: “Mẹ, mẹ đừng lo, Ngự Hàn sẽ không sao đâu.” “ Có thể khỏi hay không trong lòng ba ta đều biết, cũng nghe không vào tai những lời an ủi của Dung Kim, bà ta nghiến răng, dữ tợn gằn ra một câu: “Ngự Tứ, sẽ có một ngày tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.” “Bệnh của cậu ấy mới khỏi không bao lâu.” Dung Kim nhắc nhở bà ta. Nghe thấy lời nhắc nhở của Dung Kim, lòng bà ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, không sai, cho dù ông Ngự có bảo vệ cô thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay bà ta, sẽ có một ngày, cô sẽ chết trong tay bà ta. Mà ngày này, đã cách không xa lắm! Trải qua hai ngày điều trị, bác sĩ rốt cục thông báo một chân của Ngự Hàn cả đời này sẽ không khỏi được, Ngự Hàn không thể chấp nhận được sự thật, những người khác trong nhà họ Ngự cũng không thể chấp nhận được sự thật này. Cố Duyên không đến bệnh viện thăm Ngự Hàn, nhưng nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của bà hai cô cũng hiểu ra vấn đề rồi. Bộ dang mất hồn này của bà hai, lần đầu tiên cô được nhìn thấy, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má bà hai, trong lòng không kìm được cảm thấy thông cảm cho bà ta, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ, cho dù có lòng lang sói thế nào chăng nữa thì bà ta cũng có một mặt yếu đuối. Linh Lung nhắc nhỏ bên tai Cố Duyên: “Mợ hai, nghe nói cậu cả làm loan ở trong bệnh viện, không cách nào chấp nhận việc mình bị tà phế, bà hai cũng đã suy sụp rồi, mợ vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi.” Cô lo lắng bà hai điên lên sẽ làm hại Cố Duyên, suy cho cùng thì người bà hai mắng chửi đều là cô, Ông Ngự cũng nói vơi Ngự Tứ đang ngồi trê ghế sofa: “Ngư Tư, con đưa Duyên Duyên về phòng nghỉ ngơi đi.” Lông mày ông Ngự nhíu lại, cũng không biết là lo lắng cho vết thương của Ngự Hàn, hay là lo lắng cái thế cục trước mắt này, từ đầu đến cuối ông chưa hề nói một lời nào. Ngự Tứ nghe lời đứng lên, đi tới bên Cố Duyên, dìu tay cô đi lên phòng. Cố Duyên vốn cũng không muốn tiếp tục ở dưới tầng một, không muốn nhìn thấy hình bóng vừa đáng ghét vừa đáng thương của bà hai, cô gật đầu, quay người đi lên tầng. Vừa lúc đó bà hai xông lên, vừa khóc vừa kêu nắm lấy áo của cô: “Họ Cố kia! Chính là cô đã hại Ngự Hàn đến mức nay, cô sẽ chết không được yên! Tại sao cô không đi chết đi...!” Cố Duyên lạnh lùng gạt tay bà ta ra khỏi mình, liếc nhìn: “Bà không cần trù tôi, tôi không tin những thứ đó, ai đúng ai sai trong lòng bà rõ nhất, Ngự Hàn bị tàn phế chưa chắc đã là chuyện không tốt, ít nhất về sau sẽ có nhiều cô gái thoát khỏi bàn tay tàn độc của anh ta.” “Cô… tôi phải giết cô…!” bà hai nhào lên trước định đánh cô, tay vừa giơ lên thì bị Ngự Tứ đẩy ra. Ngự Tứ nhìn bộ dạng phẫn nộ của bà ta, ngập ngừng nói: “Mẹ hai, mẹ không nên tức giân.” Cố Duyên quay người đi lên tầng, tình cảnh trước mặt quá hỗn loạn, để an toàn vẫn là tranh đi là tốt hơn, miệng nói mạnh nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút sợ hãi, suy cho cùng thì bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra việc ngoài ý muốn. Bà hai điên cuồng đạp vào chân Ngự Tứ một cái: “Mày cút ra cho tao!” Kêu gào xong còn đẩy anh một cái, xông lên chỗ Cố Duyên, bộ dạng không bắt được cô thì không thôi. Dung Kim thì ra vẻ đuổi theo kéo bà hai lại, nhất thời trên cầu thang trở nên ồn ào, náo nhiệt, Dung Kim kéo bà hai giọng quan tâm khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng kích động, giết Duyên Duyên cũng không phải là cách, không thể giải quyết được vấn đề a.” Ngầm tìm cơ hội xô vào vai Cố Duyên, vốn dĩ là muốn lấy cớ để Cố Duyên bị vướng chân bà hai đứng không vững mà ngã, cả người nhanh chóng lùi về phía sau. “A…” tiếng hét của Cố Duyên vang vọng khắp phòng khách Sau đó, Ngự Tứ lập tức phản ứng nhanh chóng dùng tay vòng lấy eo của cô, kéo cô trở lại. Đương nhiên, Dung Kim sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ta lại ra tay lần nữa, bởi vì cơ thể Cố Duyên quá nặng, lại còn bị đẩy ngã về phía người Ngự Tứ. Ngự Tứ cuối cùng cũng không thể ứng phó được cái nguy hiểm theo sau này, trượt qua tay nắm cầu thang ngã xuống dưới tầng. Trước khi ngã xuống, anh đã cố gắng dùng sức lực cuối cùng đẩy Cố Duyên đến chỗ tay vịn cầu thang để cô có cơ hội tự bảo vệ mình. Âm thanh nặng nề vang lên, Ngự Tứ nằm trên sàn nhà, bốn phía truyền đến những tiếnghô khẽ. Ba người trên cầu thang lặng người, cuối cùng cũng nhận thức ra, cô vội vàng quay người, chạy xuống tầng. “Ngự Tứ...” Cố Duyên chân tay luống cuống ngồi xổm xuống bên cạnh Ngự Tứ, nhìn Ngự Tứ bị ngã toàn thân co quắp, ho không ra hơi, dọa cô một trận hết hồn, không biết phải làm gì cho phải. Cô quay người hét lớn: “Nhanh đi gọi bác sĩ Trung đến! Nhanh! Không... nhanh gọi xe cứu thương...!” Nhỏ người làm kịp thời phản ứng, nhanh chóng chạy đi. Cố Duyên nắm lấy tay Ngự Tứ, nước mắt chảy xuống: “Ngự Tứ, anh có sao không? Anh đừng dọa em chứ...” Nhìn anh có vẻ nghiêm trọng, rất đau, nếu như không phải bị thương nghiêm trọng thì sao anh lại đau đến mức nói không ra lời chứ? Đây đều là vì cứu cô, vì cô... Lau khô nước mắt, cô nức nở hỏi: “Anh sao rồi? Rốt cuộc là thế nào rồi, tại sao không nói lời nào?” Ngự Tứ vẫn không nói gì, đôi mắt vốn đang trợn tròn dần dần nhắm lại, cuối cùng nhắm hẳn lại, hôn mê bất tỉnh. Thấy thế, trái tim Cố Duyên tan nát, đứa ngốc trước nay luôn mắng cô giờ lại vì cứu cô mà ngã từ trên tầng xuống, bảo cô tiếp nhận thế nào đây! Rất nhanh sau đó xe cứu thương tới, nhanh chóng đưa Ngự Tứ đi. Trong nhà trong chốc lát yên lặng như tờ, Dung Kim chột dạ trốn phía sau bà hai, bà hai thì mặt dại ra, con trai bà ta còn đang trong bệnh viện, sống chết của Ngự Tứ ba ta mới không thèm quan tâm. Ông Ngự nhắm mắt khẽ than một tiếng, mở mắt trừng bà ta: “Đây chính là kết quả mà bà mong muốn sao? Cho dù Ngự Tứ ngã chết, chân của Ngự Hàn có thể khỏi lại sao? Bà bắt buộc phải làm cho nhà họ Ngự tuyệt tử tuyệt tôn sao?” Ngự Hàn, Ngự Tứ, hiện tại đều ở trong bệnh viện. “Nếu như chân của con trai tôi bị hủy, các người đừng mong có thể sống tốt!” Bà hai hung dữ ném ra câu đó, ngồi bệt dưới sàn, tinh thần thẫn thờ. Ngự Tứ được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, Cố Duyên ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu, một mình, cô độc. Cô không biết rốt cuộc Ngự Tứ bị thương đến mức nào, bác sĩ cũng không nói với cô, họ chỉ là chẩn đoán mức độ nội thương, bởi vì chân tay anh không hề có vấn đề gì. Hai tiếng sau, Ngự Tứ được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển vào phòng bệnh. Cố Duyên chờ không kịp liền hỏi bác sĩ vết thương của Ngự Tứ, bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước mắt không thấy có vết thương đáng ngại do ngã, nhưng mà tôi cho rằng bệnh nhân bị hôn mê là do khi ngã đã động đến vết thương cũ, vết thương cũ có dấu hiệu tái phát.” “Cái gì? Vết thương cũ?” Cố Duyên nghi hoặc, từ trước đến nay cô không hề biết Ngự Tứ từng bị thương khi nào. “Vết thương gần tim, bị vũ khí sắc nhọn hay đồ gì đó tương tự đâm từ phía sau, ngoài miệng vết thương đã bị chảy máu, cô không biết sao?” Cố Duyên lắc đầu, nàng thực sự không biết. “Vết thương này bị khoảng thời gian nào ạ?” Đúng lúc đó, Cố Duyên đột nhiên cảm giác có người kéo tay cô, cúi đầu thì là Ngự Tứ, bây giờ Ngự Tứ rất yếu ớt, sắc mặt trắng bạch, môi khô khốc. “Ngự Tứ, anh tỉnh rồi, muốn uống nước sao?” Cố Duyên vui mừng nắm lấy tay anh, ngổi mép giường quan sát anh. Ngự Tứ gật đầu, cô lại đứng lên đi rót nước, rót xong lấy ống nước cho anh uống. Bác sĩ bảo cô: “Chị à, nhớ cho bệnh nhân uống nhiều nước, tạm thời chỉ ăn cháo, chúng tôi sẽ chú ý quan sát tình hình ủa bệnh nhân, có chuyện gì có thể đến quầy y tá tìm y tá đến giúp đỡ, giờ tôi đi làm việc trước.” “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Bác sĩ ra ngoài, Cố Duyên đút nước cho Ngự Tứ uống xong, liền bỏ cốc xuông nói: “Cho em xem vết thương của anh.” Ngự Tứ vốn dĩ là đang nằm ngủ, nghe thấy cô nói muốn xem vết thương, lập tức lắc đầu, cầm chăn đắp kín người. Cố Duyên bó tay, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: “Anh đừng như thế mà, em xem một chút thôi.” Ngự Tứ vẫn lắc đầu, Cố Duyên không thể làm gì khác hơn là đổi giọng hỏi hắn: “Vậy anh nói cho em biết, anh bị thương thương khi nào, bị thương ở đâu?” “Cô thật là ồn ào, tôi không cần cô ở đây!” Ngự Tứ thẳng thừng nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên bộ dạng phiền phức. Anh lại như thế rồi, chán ghét cô, chống đối, không quan tâm đến cô...