Cố Duyên xuống tầng một, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt uất ức đang tố cáo với bà hai, bước chân dừng lại, cô điều hòa cảm xúc sải bước đi xuống, lễ phép chào hỏi bà hai. Bà hai và Dung Kim đang dùng bữa sáng, ánh mắt bà hai quét qua cái bụng hơi nhô của cô, ngưng đọng một mảng không khí giận giữ mơ hồ. Dung Kim uống một ngụm sữa, khóe môi nhếch lên ở nụ cười xấu xa với Ngự Tứ nói: “Ngự Tứ, chị Cố của cậu đây không vì lấy lòng cậu sao, người ta cũng không dễ dàng gì, sao cậu có thể trách ngược cô ấy làm loạn đồ của cậu lên chứ?” “Em không cần cô ta tốt với em!” Ngự Tứ bước đến bên cạnh bà hai ngồi xuống, víu tay bà ta nũng nịu: “Mẹ hai, mẹ làm gì mà muốn cô ta quay về thế! Mau đuổi cô ta đi đi, con không muốn ở cùng cô ta!” Bà hai cười nhạt, vỗ vỗ tay anh: “Con đang nói lời ngốc nghếch gì thế? Cô ấy là vợ của con.” “Con không muốn cô ta là vợ của con!” Ngự Tứ nói rất kiên quyết. “Vậy con phải mời cha con thay con làm chủ, ta nói không là gì cả.” Lúc nói câu này, khí tức giận nơi đáy mắt bà hai lại giày thêm một tầng. Bà còn hy vọng Cố Duyên bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự hơn cả Ngự Tứ, nhưng có lời cảnh cáo của ông Ngự ai dám mảy may động đến cô? Dung Kim cười nói: “Ngự Tứ, em không cần vội, chị Cố của em sớm muộn phải đi thôi, sớm muộn mất đi giá trị thôi.” Ý trong lời nói của Dung Kim, Cố Duyên sao không hiểu, trước khi cô quay về cũng đã đoán được ông Ngự đích thân mời cô trở về là vì cái gì. Nhưng câu sớm muộn phải đi trong lời của Dung Kim, trước mắt cô lại không cho là như vậy. Đợi sau khi sinh con đã là chuyện của nửa năm sau, còn nhà họ Ngự nửa năm sau sẽ là tình trạng như thế nào, ai cũng không biết. “Sớm muộn là lúc nào?” Ngự Tứ tỏ vẻ có chút không kiên nhẫn. “Dù sao cũng sẽ rất nhanh, mau ngồi xuống ăn cơm của em đi, ăn xong chị dẫn em đi chơi.” Dung Kim vỗ vào chỗ bên cạnh, Ngự Tứ lại không ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ không muốn. Cố Duyên bình tĩnh rót một cốc sữa, trên bánh bao có phết nước tương xà lách mà Ngự Tứ thích ăn, để bữa sáng trước mặt Ngự Tứ: “Ăn sáng đi đã, ăn sáng xong mới có sức mà giận.” “Tôi không thích ăn đồ cô làm!” Ngự Tứ đẩy bữa sang ra giữa bàn, cốc bị đổ, tràn hết ra ngoài, đổ ra cả người Cố Duyên. Cố Duyên chán nản, nhanh chóng xé khăn giấy lau sữa trên người. Cô có thể nghe thấy tiếng cười cố ý pha trò của Dung Kim, đáng ghét, chói tai như vậy, tiếng cười đó khiến cô hận không thể dùng ổ bánh bao nhét vào miệng cô ta để cô ta không cười nổi nữa. Nhưng cô không làm vậy, ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh như thường, bình tĩnh lau vết bẩn sữa cuối cùng trên người xong, bình tĩnh ăn sáng, ăn liền một lúc hai miếng sandwich một cốc sữa, bởi vì tối qua sao có thể ăn được, đói rồi, sau đó bình tĩnh rời chỗ. Nhìn bóng lưng cao ngạo của cô rời đi, Dung Kim quát cô một câu: “Đúng là làm ra vẻ!” Bà hai dặn dò Linh Lug đưa cậu hai vào tay rửa mặt, Ngự Tứ đi rồi, bên cạnh bàn ăn chỉ còn hai người bà hai và Dung Kim. Dung Kim vốn đang cười, quay mặt thấy sự trầm lặng trên khuôn mặt bà hai, vội vàng không cười nữa, gắp mấy miếng trứng chần nước sôi vào đĩa của bà ta nịnh nọt: “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút.” Bà hai đặt đũa xuống, ngó cô ta: “Con thấy Cố Duyên khi nãy rất buồn cười phải không?” “Vâng...” cô ta không hiểu bà hai sao lại hỏi vậy. “Thế con có nghĩ trong lòng cô ta nghĩ như thế nào không?” “Không...” “Trong lòng người ta nhất định đang nghĩ, đến lúc người cút khỏi nhà họ Ngự là ai, chỉ cần đi xem là được. Chỗ mag Cố Duyên thông minh hơn con là cái gì? Là chín chắn hơn con, khiêm tốn hơn con, người ta hoặc là không ra tay, kết cục khi đã ra tay thì sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Trong lòng Dung Kim bỗng dưng run lên, từng cọng lông tơ dựng đứng lên. “Con nên biết vì sao cha con lại đón cô ta quay về chứ?” “Vì đứa bé trong bụng cô ta.” Điều này cô ta vẫn biết. “Tại sao lại là đứa con trong bụng cô ta chứ?” “...” Dung Kim nói không được lời nào, không phải không biết nguyên nhân, chỉ là chột dạ đến xấu hổ. “Cha con đã thất vọng về con rồi, cho nên con tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi.” Dung Kim lại một phen kinh ngạc, thất thanh hỏi bà ta: “Mẹ, mẹ có ý gì?” “Ý chính là Ngự Hàn không thể vì con mà đoạn tử tuyệt tôn, chúng ta cũng không chấp nhận.” bà Hai nhìn sang khuôn mặt trắng nhợt như giấy: “Điều này không đều tại con, lúc trước để con xử lý người không nên giữ lại, là con vô dụng, có thể trách ai chứ?” Dung Kim nhớn nhác hạ giọng: “Mẹ, không phải con luôn cố gắng sao? Nhưng Cố Duyên lại có cái mạng tốt như vậy, mỗi lần cô ta đều được may mắn thoát thân, con có cách gì nữa.” “Đó cũng là trách nhiệm của bản thân con.” Bà Hai đứng dậy, Dung Kim to gan nắm chặt lấy vạt áo của bà ta, nóng lòng hỏi: “Mẹ, mọi người sẽ không muốn con và Ngự Hàn ly hôn chứ? Con không muốn...” “Nhìn bản lĩnh của con xem.” Bà Hai lạnh nhạt nói xong, cúi đầuliếc nhìn tay cô, Dung Kim cuống quýt bỏ ra, bà hai nghênh ngang trước mặt cô ta mà đi. Dung Kim vừa vội vừa sợ, cắn cắn răng, sự thù ghét với Cố Duyên không khoit tăng thêm vài phần. Ăn sáng xong, Ngự Tứ quả nhiên cũng Dung Kim đến phòng giải trí chơi, phòng giải trí xây ở phía bắc khu vườn, bên trong có bóng bàn, có bóng bowling, có đài mạt trượt... các loại trò chơi. Dung Kim luôn luôn thích hẹn bạn bè đến đây chơi, còn Ngự Tứ tham gia vào bên phía náo nhiệt kia. Lúc Dung Kim vui vẻ sẽ cho anh đi chơi, lúc không vui sẽ đuổi thẳng anh ra ngoài. Vốn dĩ hôm nay vì những lời của bà hai, tâm trạng cô ta rất kém. Nhưng cô ta lại phá lệ cho Ngự Tứ chơi cùng, mang thai cô ta không tranh nổi Cố Duyên, tranh đoạt Ngự tư cô ta có chút tự tin hơn. Ngự Tứ là người duy nhất nói được Cố Duyên trong nhà này, cướp Ngự Tứ bên cạnh cô đi cũng là một loại cảm giác thành tựu! “Mợ cả của tôi, đến chị rồi, sao còn ngẩn người ra đó!” một người con gái tên VIVI không chịu nổi xông đến ánh mắt khinh người của cô ta. Dung Kim định thần lại, ném một quả bowling, bóng chệch khỏi phạm vi, cô ta gọi Ngự Tứ tới nhặt bóng, Ngự Tứ ngoan ngoãn giúp cô ta nhặt bóng về. Cô ta lại mát hứng đánh rơi bóng trong tay anh nói: “Không chơi nữa, không vui một chút nào.” Nàng phủi tay rồi đi, VIVI đuổi theo sau: “Này, không phải cậu hẹn tôi qua đây chơi bóng bowling sao? Sao mới chơi được hai ván đã không chơi nữa rồi?” Dung Kim đi vòng qua chỗ bar ngồi xuống, hai tay nâng cằm rụt rè. “Sao vậy?” VIVI thấy câu rầu rĩ không vui, quay đầu nhìn qua những người khác chơi mới dám bước đến chơi bóng bowling, thấp giọng nói: “Có phải là vì vợ Ngự Tứ quay về rồi, nên cậu không vui.” “Có một nửa nguyên nhân, chủ yếu là Ngự Hàn.” Dung Kim cũng nhìn thoáng qua chỗ của Ngự Tứ, tức giận nói: “Mẹ chồng tôi lại muốn tìm người phụ nữ khác cho Ngự Hàn, nguyên nhân là tôi không mang thai, cậu nói có tức hay không!” “Haizzz, suy nghĩ của người đi trước đều như vậy, huống hồ Ngự Tứ cũng sắp làm cha rồi, Ngự Hán đến hy vọng cũng không có, bà hai gấp gáp cũng phải.” VIVI suy nghĩ một chút, dò xét cô ta: “Tôi thấy cậu rất ổn mà, đã đến bệnh viện kiểm tra nguyên nhân chưa?” “Kiểm tra rồi, bác sĩ không khám ra nguyên nhân.” “Vậy vấn đề chính là ở Ngự Hàn rồi.” “Tôi cũng không biết.” Dung Kim đau đầu không ngớt: “Mỗi lần tôi bảo anh ta đi kiểm tra, anh ta đềmắng tôi bị thần khinh, còn nói muốn tìm một người phụ nữ thí nghiệm cho tôi xem.” “Ghê tởm!” “Cậu nới sao tôi không có cái mạng như vậy của Cố Duyên chứ?” thấy mình nói sai, cô ta vội vàng nói thêm câu: “Tôi đang nói về chuyện mang thai.” “Không phải có câu nói này sao, thượng đế đống một cách của của bạn, nhất định sẽ mở một cánh của khác cho bạn.” VIVI chần chờ vài giây, nhìn cô ta nói: “Cậu đã nói đến chuyện này, tôi nhắc nhở cậu, phong cách sống của Ngự Hàn ở bên ngoài cậu nên biết, gần đây đi rất gần với một cô người mẫu trẻ tuổi, cô người mẫu trẻ đó còn vì anh ta mà bỏ việc, không chừng ngày nào đó sẽ mang về một người phụ nữ có thai trờ về.” “Cô ta dám đến, tôi xé xác cô ta ra!” Dung Kim hung tợn, cô ta chính là như vậy, trong lòng có lo lắng bất an bao nhiêu đi chăng nữa, ngoài mặt vẫn tỏ ra dáng vẻ trâng tráo. VIVI hiểu rõ cô ta, cô ta lắc đầu, cũng không vạch trần lời nói dối có chết cũng cần sĩ diện của cô ta. Cố Duyên cũng không vì phản kháng của Ngự Tứ ngừng nghĩa vụ của một người vợ, cô vẫn quen tự thu dọn nhà, quen thu dọn phòng ngủ gọn gàng. Quần áo bị Ngự Tứ giật lấy vất lung tung vào tủ, cô lại phân loại lại, gấp lại, đặt lại từng bộ gọn gàng. Cô làm những điều này không phải là để ai nhìn thấy, cũng không phải vì lấy lòng Ngự Tứ, trong ý thức của cô, đã gả đi rồi, cho dù yêu hay không yêu, tình cảm có tốt hay không, chuyện cô nên làm đều sẽ không thất bại. Lúc đang dọn dẹp phòng ngủ, cô vô tình nhìn thấy lịch điện tử trên bàn đã nhảy đến ngày hai mươi lăm, đã qua một tháng rồi, đã là ngày mùng một rồi. Đã một thời gian dài không quan tâm đến tuần hoàn ngày tháng, hôm nay nhìn thấy, mới đột nhiên kinh hãi ngày mà Ngự Tứ phát bệnh lại sắp tới rồi, ngày mùng một hàng tháng chính là ngày mà Ngự Tứ phát bệnh. “Bệnh của cậu hai vẫn không có chuyển biến tốt sao?” cô không quay đầu hỏi một câu. Linh Lung đang dọn dẹp sàn nhà không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên quan tâm bệnh của Ngự Tứ, tay cầm khăn lau dừng lại, vẻ mặt đồng cảm: “Không những không tốt, dường như còn càng nghiêm trọng hơn, bệnh tình năm nay nặng cự kỳ nhanh, cũng không biết nguyên nhân là gì.” Còn nghiêm trọng hơn! Trong lòng Cố Duyên khẽ run, nhớ tới lời của Phong Thanh lần trước nói với cô, căn bệnh quái ác của Ngự Tứ nếu như nhanh chóng chữa trị dứt thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cuộc sống đau đớn mà chết. Để Ngự Tứ sống đau đớn mà chết, cô kỳ thực không làm được, nhưng còn có cách gì chứ? Đến Phong Thanh người duy nhất có thể giúp anh đã nằm viện rồi, còn ai muốn thiết lập chuyên mục côn việc nghiên cứu, tìm một con đường sống cho Ngự Tứ đây? Hôm nay là ngày thứ ba cô trở về nhà họ Ngư, bầu không khí nặng nề trong căn nhà khiến tâm trạng cô hết sức kiềm nén, lúc trước còn có Ngự Tứ giúp cô giải buồn, bây giờ đến Ngự Tứ cũng thay đổi rồi, cô chỉ có thể một mình. Cô rằng mình trốn về nhà họ Ngư, tìm mục tiêu sống mới cho bản thân có thể dễ chịu hơn chút, chí ít sẽ không giận bản thân trong vấn đề của Phong Thanh. Nhưng mới ba ngày, cô lại không chịu được muốn đi thăm anh. Cố Duyên thay xong áo khoác, xuống tầng, thấy Ngự Tứ và Dung Kim đang ngồi ở sofa giành đồ ăn vặt, Dung Lỳ vừa ăn vừa cười vừa cầm sô cô la trát lên tay lên mặt Ngự Tứ, làm cho Ngự Tứ cứ phải tránh né. “Không cho tránh! Còn tránh chị không cho em ăn!” Vẻ mặt Dung Kim ra vẻ uy hiếp, sau đó lại cười trát thêm một thỏi sô cô la lên mặt anh. Còn Ngự Hàn ngồi bên kia sofa dùng điều khiển từ xa chuyển kênh tất nhiên không chịu được hành động trẻ con của hai người, vất cái điều khiển xuống đứng lên muốn đi. Hắn vừa quay người đúng lúc thấy Cố Duyên đang vịn thang chầm chậm đi xuống, người mặc một cái áo khoác dài đến đầu gối màu vàng nhạt, đi đôi giày da thấp, tóc vén về phía sau. Ăn mạc rất bình thường, lại có sức hút đặc biết hơn so với những người phụ nữa bình thường. Thấy người con gái tỉ mỉ trang điểm qua thỉnh thoảng sự thuần khiết tự nhiên, trong lòng có chút khoan khoái. Hắn giương khuôn mặt lên cười nói: “Duyên Duyên, em muốn đi ra ngoài sao? Đứng lúc anh cũng muốn ra ngoài, có thể đưa e đi một đoạn.” Nghe thấy tiếng, hai người khác cũng quay đầu lại nhìn, Ngự Tứ không quan tâm đến hành tung của Cố Duyên, Dung Kim ngược lại rất hứng thú, lãnh đạm nói: “Cái bụng đã thấy rõ rồi, trời lại lạnh, còn không chịu ăn phận chút.” Cố Duyên lườm cô ta một cái, sải bước đi tới, rút một tờ giấy trong hộp giấy lau, lau sô cô la dính trên tay trên mặt cho Ngự Tứ. Mỉm cười nói với anh: “Em đi thăm Phong Thanh, anh muốn đi cùng em không?” “Không đi.” Ngwj Tư hất tay của cô ra, quay người không thèm để ý cô. Cố Duyên cũng không để ý, cỏ khăn lau xuống. “Phong Thanh là ai?” Dung Kim tò mò. Cố Duyên liếc nhìn xuống cô ta, giễu cợt quăng cho cô ta một câu: “Một người đàn ông, thấy hứng thú thì mang máy ảnh đi.”