Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 74 : Xin Đừng Giết Tôi
"Đừng nói lung tung nữa, ngoan ngoãn mà đi theo tôi.
"
Đối với người khác mà nói cảnh tượng này trông giống như phục vụ đang quấy rối Nguyễn Khánh Nga, bọn họ không có nhìn thấy, lúc này họng súng lạnh lẽo nhắm ngay eo Nguyễn Khánh Nga.
Nguyễn Khánh Nga tái mặt vì sợ hãi, run rẩy gật đầu.
Khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Nga cùng người phục vụ đứng dậy, người phục vụ ôm eo cô ta rời đi.
Tề Vũ cau mày, quở trách hắn lỗ mãng: “Anh làm gì vậy? Còn không mau buông khách quý của tôi ra.
"
Lúc này, người phục vụ tiến đến gần Nguyễn Khánh Nga nói nhỏ bên tai cô, thanh âm nặng nề: “Nói cho anh ta biết, cô muốn đi với tôi.
"
Nguyễn Khánh Nga không dám phản kháng, đành phải gượng cười: “Không sao đâu! Tôi đi với anh ấy trước.
"
Cô vừa dứt lời, người phục vụ liền ôm cô rời đi, trong suốt quá trình, khẩu súng trong tay anh ta luôn ghì chặt vào eo Nguyễn Khánh Nga.
Nguyễn Khánh Nga sợ đến mức sắp khóc.
Trong lòng cô ta vừa sợ vừa hận, tại sao cô luôn là người gặp xui xẻo vậy?
Người phục vụ này vốn là bọn bắt cóc giả mạo mà thành, sở dĩ hắn vào chỗ Tề Vũ là muốn bắt cóc anh, nhưng kết quả sau khi nghe bọn họ trò chuyện, hắn mới biết người phụ nữ này giàu có hơn.
Vì vậy, hắn tạm thời đổi đối tượng.
Những kẻ bắt cóc đưa Nguyễn Khánh Nga đi, lặng lẽ chuyển cô lên một chiếc thuyền nhỏ.
Một lúc sau, chiếc thuyền tiếp cận một con tàu khác, những kẻ bắt cóc đã đẩy cô lên đó.
Lúc này cũng không có người ngoài, Nguyễn Khánh Nga không kìm được ấm ức trong lòng, giọng điệu run lên muốn khóc: “Đại ca, xin đừng giết tôi, các anh muốn gì cũng được, chỉ cần các anh đừng có giết tôi.
"
Kẻ bắt cóc không trả lời, nhưng Nguyễn Khánh Nga nghe thấy rõ ràng, những người phía sau dường như khẽ hừ một tiếng.
Ngay lập tức, cô ta được đưa vào một phòng gỗ đổ nát trên tàu.
Lúc này, một người đàn ông khác bước vào trong phòng, rõ ràng là một băng nhóm đang gây án.
Trên tay người đàn ông kia còn cầm một sợi dây, hắn không nói lời nào, bước tới, trói chặt tay chân của Nguyễn Khánh Nga.
Trong suốt quá trình, Nguyễn Khánh Nga không dám hé lời, ngay cả tay chân bị siết đến sưng đỏ lên, cô ta cũng không dám kêu đau, vì cô sợ chọc giận hai tên bắt cóc kia.
Tuy nhiên, ngay cả khi Nguyễn Khánh Nga dè dặt ra sao, hai tên kia vẫn tìm cách xử lý cô ta.
Không biết bọn họ lấy từ nơi nào ra một cái bao nhỏ, trực tiếp phủ lên đầu cô.
Nguyễn Khánh Nga thấy tầm mắt mình đột nhiên tối sầm lại, càng thêm hoảng sợ, gần như không tự chủ được, khổ sở hét lên: "Làm ơn, đừng giết tôi, các anh muốn gì cũng được, đừng giết tôi ! a!"
Khi cô đang gào thét, một vật nặng bất ngờ đập vào cô.
Nguyễn Khánh Nga không chịu được đau đớn này, cô lập tức la lên đau đớn.
Một giây tiếp theo, hàng loạt những vật nặng như gậy đập xuống người cô xối xả như mưa, ngay cả khuôn mặt bị bao lại cũng không được kéo xuống.
Nguyễn Khánh Nga cảm thấy tựa như tất cả xương trên cơ thể cô đều bị bẻ gãy.
Cô ta đau đớn tột cùng, khóc lóc kêu cứu, cô ta mong mỏi ai đó nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta, nhưng dù cô ta có gào thét thế nào cũng không có ai đến giải cứu.
Cuối cùng, cho đến khi cô ta bắt đầu thoi thóp, họ mới dừng tay.
Tầm mắt đang bị bao phủ của Nguyễn Khánh Nga đột nhiên được kéo ra, ánh sáng đột ngột chiếu đến làm mắt cô đau nhức.
"Nói cho tao biết, ai có tiền đến chuộc mày?"
Một trong những kẻ bắt cóc ngồi xổm xuống và nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Nguyễn Khánh Nga chỉ cảm thấy tai ù đi, căn bản cô không nghe được người đó nói gì.
Chờ một hồi, thấy cô không đáp, tên bắt cóc có chút tức giận, gắt gao túm lấy tóc cô: “Nói! Ai trả tiền để chuộc mày?"
“Nguyễn Khánh Linh.
” Nguyễn Khánh Nga nhịn đau trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
10 chương
23 chương
10 chương
71 chương
10 chương
19 chương
37 chương