Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 12 : Có Thai Rồi! “tôi Tự Làm Được!”
Vừa nói, cô vừa ngồi dậy, muốn vươn tay lấy bát, nhưng một cơn đau buốt khác lại ập đến khiến cô không kìm được mà rên lên một tiếng.
Phạm Nhật Minh chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ánh mắt của anh, cảm giác toàn thân như dần chìm đắm trong sự bao bọc của tình yêu, cô không còn chống cự nữa mà ngoan ngoãn há miệng ra uống canh.
Phạm Nhật Minh đút rất cẩn thận, không bao lâu, cả bát canh đã được Nguyễn Khánh Linh uống hết, sau đó anh mới đặt bát xuống.
Nguyễn Khánh Linh thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, dường như là có điều muốn nói.
Hành động đút canh vừa rồi đã làm cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy trái tim của cô và anh dần có sự liên kết, cô quan tâm hỏi : “Anh có tâm sự gì sao ? “
Phạm Nhật Minh gật đầu.
“ Cuối tuần này là tiệc mừng thọ ông nội tôi.
Em sẽ trở về cùng tôi để chúc thọ ông nội chứ? “
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đến gặp người nhà, cũng có nghĩa là Phạm Nhật Minh đã thực sự xem cô là người của mình.
Nguyễn Khánh Linh bỗng cảm thấy ấm áp, cô gật đầu hứa với anh: “Được.
Tôi sẽ đi cùng anh.
“
Cùng lúc đó, cô cũng đang suy nghĩ xem mình nên mặc quần áo gì vào ngày hôm đó …
Hai ngày sau, thân thể của Nguyễn Khánh Linh đã hoàn toàn bình phục, cũng đã đến ngày mừng thọ của ông nội.
Ngày hôm đó, Nguyễn Khánh Linh dậy từ rất sớm để chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên tham gia buổi họp mặt của gia đình họ Phạm nên cô đặc biệt chú ý.
Cô tắm rửa rồi trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, tinh thần phấn chấn, nhưng khi bước ra khỏi phòng lại có chút lo lắng.
Cô đi đến phòng khách dưới lầu, đang định hỏi Phạm Nhật Minh xem quần áo của mình như thế nào thì cô lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ trong phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8. net
Tại sao lại có một người đàn ông ở trong căn nhà này?
Nguyễn Khánh Linh nghi ngờ nhìn bóng lưng đó.
“Anh là… “
Một câu vẫn chưa nói xong, người đàn ông đã quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh.
“Phạm Nhật Minh !!I “
Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc mở to hai mắt : “ Anh có thể đi được rồi ?I”
Khóe môi anh khẽ cong lên, trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng nở nụ cười.
Cô không dám tin mà chạy đến bên anh, nhìn dáng người cao lớn của anh mà không khỏi bị mê hoặc.
Những cảnh trong quá khứ đều đột nhiên ùa về trong tâm trí của Nguyễn Khánh Linh.
“ Người tới câu lạc bộ cứu tôi là anh! Ngày hôm đó tôi ngất đi, cũng là anh đã bế tôi lên lầu đúng không?”
Phạm Nhật Minh lặng lẽ nhìn cô như ngâm thừa nhận câu hỏi của cô.
“Quá tốt rồi ! Thân thể của anh không sao !
Quá tốt rồi ! “
Nguyễn Khánh Linh vừa ngạc nhiên mà vừa vui mừng.
Cô ngạc nhiên là vì điều này quá đột ngột, còn vui mừng là từ nay Phạm Nhật Minh sẽ không bao giờ bị người khác bắt nạt nữa.
Nhưng, tại sao anh lại giả vờ bị tàn phế ?
Đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì cô lại phát hiện sắc mặt Phạm Nhật Minh bỗng trở nên lạnh lùng.
“Vui vẻ như thế, xem ra lúc trước em rất kỳ thị thân thể tàn tật của tôi nhỉ ? “
Nguyễn Khánh Linh sững sờ trước câu hỏi của anh, cô mở miệng trả lời: “Nếu như tôi kỳ thị anh vậy thì tôi sẽ không hôn anh rồi, đó là nụ hôn đầu của tôi đó!”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhớ tới “nụ hôn chủ động” lần đó, mặt cô đỏ bừng đến tận cổ.
Ngay khi cô nói ra những lời này, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của Phạm Nhật Minh bỗng chốc tan biến.
“Hôm nay em rất đẹp.
”
Anh nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi nhẹ nhàng nói.
Điều này khiến Nguyễn Khánh Linh cực kỳ vui vẻ.
Có thể khiến cho ngọn núi băng ngàn năm này khen ngợi mình một câu còn hạnh phúc hơn là giành được giải thưởng lớn.
“Hôm nay anh…cũng rất đẹp trai” Nguyễn Khánh Linh nói xong thì đỏ mặt cúi đầu.
Khóe môi Phạm Nhật Minh nhếch lên: “Đi thôi”
Một giờ sau, xe của Phạm Nhật Minh đã nhanh chóng đậu bên ngoài ngôi nhà cổ của nhà họ Phạm.
Ngay khi Nguyễn Khánh Linh vừa mở cửa bước xuống, cô đã bị bao vây bởi một nhóm phóng viên.
“Cô Linh, nghe nói cô và cậu chủ Minh kết hôn chỉ là hình thức thôi, là thật chứ?”
Nguyễn Khánh Linh không biết những phóng viên này đến từ đâu.
Khi được hỏi như vậy, cô có hơi bối rối, cô nói: “Tất nhiên là không phải.
” “Nhưng chúng tôi nghe nói sau khi cô và cậu chủ Minh kết hôn, hai người vẫn luôn ở riêng.
Xin hỏi có phải vì cậu chủ Minh bị tàn tật nên không thể làm chuyện giường chiếu không?”
Những câu hỏi của đám phóng viên càng lúc càng hiểm hóc, câu sau còn khó hơn câu trước.
Tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt nham hiểm, mong muốn tìm ra tin tức thú vị nào đó.
Lúc này Phạm Nhật Minh đang ngồi trên xe, những người này hiển nhiên không dám hỏi thẳng Phạm Nhật Minh, vì thế bọn họ mới nhắm họng súng vào cô.
Thực sự là quá ngang ngược, quá đáng lắm rồi !
Là ai cho họ dũng khí làm vậy chứ?
Cần phải đáp trả lại bọn họ.
“Các người nghe tin đồn này ở đâu vậy, tôi và Phạm Nhật Minh đã có con rồi.
Ha ha”
.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
68 chương
56 chương
7 chương
81 chương