Chồng tôi là quỷ

Chương 7 : Chương 4-1

Chồng tôi là Quỷ Chương 2.2 Trận bóng rổ lúc nửa đêm (tt) “Không có gì!” “Không phải… không phải cậu nhìn thấy thứ kia chứ? Nhiều người nói ở đây có á.” Tôi vội phủ nhận. Trên đường về, viện cớ chưa hoàn thành luận văn nên tôi đã thuê phòng ở ngoài phía sau trường để ở, Đàm Thiến cũng không hỏi nhiều mà đi về luôn. Ngay lúc này, sinh viên đi ra từ cửa sau cũng còn khoảng mười mấy người, mọi người đi cùng nhau, tuy không thân thiết nhưng đi cùng cũng tăng thêm can đảm cho cả nhóm. Chỉ là tôi đi có một mình ở đằng sau, nghe có nữ sinh phía trước thấp giọng cười khẽ chỉ vào rừng cây cách không xa. Tôi tò mò nhìn qua thì thấy bên gốc cây đó, Khúc Thiên đang… đè Lệ Lệ ra hôn điên cuồng. ặc, người ta vốn dĩ là một cặp, nhưng mà… đó là ai? Sầm Tổ Hàng ư? Hắn lại đi hôn Lệ Lệ như vậy  ư? Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, đã là quỷ mượn cơ thể của người ta, tới bạn gái cũng tiếp nhận hộ. Chẳng phải đàn ông đều như vậy sao? “Đây là lần cuối cùng của bọn họ.” Trong đầu tôi lại có tiếng nói. Tôi chán ghét cách thức giao tiếp này, không có âm thanh truyền từ tai vào nghe thật lạnh lùng! Tôi quay đầu nhìn lại, người đàn ông mặc bộ đồ truyền thống với hàng khuy bọc màu đen kiểu Trung Quốc đang đứng cạnh mình, mắt cũng đang nhìn về phía bên kia. “Anh là…” Tôi chỉ chỉ hai người bên kia. “Sầm Tổ Hàng.” Trong lòng tôi âm thầm thở hắt ra, xem ra tôi đã đoán đúng rồi. Hắn là Sầm Tổ Hàng. Quần áo trên người hắn chẳng phải là trang phục nông thôn từ vài thập niên trước sao? Hay nói cách khác, là đồ cổ, kiểu đồ mà mấy người hay nói chuyện phong thủy thích mặc. Giống y như mấy đại sư trên ảnh chụp vậy. Mặc mấy bộ đồ đó, rồi ngồi trên cao vắt vẻo thổi sáo. Tôi gần như run rẩy n ói: “Chỉ có tôi mới nhìn thấy anh sao?” “Tôi và cô có khế ước  nên đương nhiên cô có thể nhìn thấy tôi rồi. Người khác thì chưa chắc. Cô về trước đi, tôi về sau.” “Chờ cái gì? Chờ xem bọn họ…” Đang nói tới đây tôi nín bặt, đột nhiên nghĩ tới những việc trong mộng, hắn chính là con quỷ đã sờ mó chỗ đó của tôi trong mộng. Lỡ như chọc hắn tới mức làm như vậy, tôi… Thôi đi! Trở về phải khóa cửa sổ cho chặt. Còn nữa, tôi nhất định phải học vẽ bùa, về sau phải dán bùa phong kín cửa mới được. Tôi vội vã chạy theo đám sinh viên phía trước, cả đám đi cùng nhau sẽ an toàn hơn. Tôi chạy vội lên lầu, về phòng đóng cửa, chui vào trong chăn. Nhưng mà lúc này tôi không làm sao ngủ được. nghĩ tới những việc ban nãy, tôi vậy mà lại nhìn thấy nam quỷ kia. Đúng là quỷ mà! Tuy rằng tôi lớn lên trong một tiệm đồ cổ, người ta hay nói là đồ cổ hay thu hút quỷ, nhưng mà khi ba tôi thu thập đồ cổ đều rất nghiêm túc. Những đồ không rõ lai lịch, không thu. Nói trắng ra thì… nhà tôi bán rất nhiều đồ giả. Đồ thật thì cũng chỉ có vài món từ Sầm gia mà thôi. Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ.  Trong mắt tôi, hắn thật bình thường, chẳng hề có cảm giác khủng bố như trên TV. Không phải một khuôn mặt trắng bệch, mà nhìn kỹ còn khá điển trai. Ít nhất, giống như người sống, không có làm cho tôi có cảm giác hoảng hồn. Nhưng dù như vậy, tôi vẫn không ngủ được, trong đầu thật hỗn loạn. Cũng chính vì vậy mà khi Khúc Thiên quay trở về tôi biết rất rõ. Tôi có thể xác định được đó chính là Khúc Thiên vì hắn dùng chìa khóa mở cửa. Nếu là Sầm Tổ Hàng thì căn bản là hắn không cần dùng chìa khóa rồi. Mà nếu là Khúc Thiên, thì hắn cũng không có khả năng quấy rối tôi trong lúc ngủ. Sau khi xác định như vậy, tôi liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi. Ngày hôm sau đi tôi đi tới trường, nói chung là làm tác phẩm tốt nghiệp thì tới trường vẫn là tốt nhất. Trong phòng vẽ tranh tôi nghe các bạn bàn tán về trận đấu tối qua, kỳ thât thì thi đấu là phụ, ngắm trai đẹp mới là quan trọng nhất. Tiếp tới là tám tới việc của Khúc Thiên và Lệ Lệ tối qua, có người chán ghét nói một câu: “Nghe nói Khúc Thiên có bạn gái mới, nghe mấy bạn học cùng khu nói là nhà hắn có cô gái khác tới ở, nhưng mà không quen mặt, chắc cũng là người học ở trường mình.” Trán tôi đổ mồ hôi T.T không nói tiếng nào mà trầm mặc, cố thu mình vào một góc. Vậy mà ngay lúc này Khúc Thiên lại xuất hiện bên ngoài phòng vẽ của chúng tôi. Cách cửa kính, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với tôi. Hắn với tôi cũng chỉ là bạn học cùng trường, không cùng một thầy giáo hướng dẫn, tự dưng tới tìm tôi  làm gì. Vì không muốn mọi người nghi ngờ nên tôi lặng lẽ ra ngoài, cố gắng không để cho đám bà tám để ý tới. Ra khỏi phòng vẽ tôi đi thẳng xuống lầu, Khúc Thiên cũng đi theo. Đi tới một khu vắng vẻ tôi mới dừng lại. Khúc Thiên liền nói: “Cô gọi cái gã thầy phong thủy tên Linh Tử đi, 5 giờ đưa tôi tới đó, tôi có việc tìm hắn.”