Thấy xe đã chạy khỏi nội thành một lúc khá lâu, tôi cũng có chút nghi hoặc, liệu có phải chúng tôi đã nhầm địa chỉ. Cứ tiếp tục đi thế này có lẽ chỉ một chút nữa sẽ không còn nhà ở. Tổ Hàng nói: “Nếu ở chỗ này, dù đó là một tòa biệt thự đẹp thì cũng không đáng để ở đâu.” Tôi chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa: “Có thể là chỗ đó không? Xung quanh chỉ có tòa đó là hơn mười tầng, những chỗ khác đều là nhà riêng.” Địa chỉ Đàm Thiến cho chúng tôi là lầu 6, nhà XX Garden, phòng 604. Nhưng chúng tôi hỏi thăm vài người xung quanh đây lại đều nói không biết chỗ này. Mà xung quanh nơi này cũng chỉ có tòa nhà kia có hơn mười tầng để có thể có lầu 6. Xe chúng tôi dừng ở dưới tòa nhà kia, tôi liền nói: “Tòa nhà này… có lẽ để thu sét.” Bốn phía xung quanh đều là những căn một hai tầng, vậy mà lại có tòa nhà hơn mười tầng ở chỗ này. Thực sự sao lại phải ở nơi này chứ? Hơn nữa rõ ràng tòa nhà này vẫn chưa hoàn thiện. Toàn bộ tòa nhà đều có cảm giác bừa bộn. Hơn nữa xung quanh có rất nhiều nhà thấp, nhiều trong số đó đều là nhà tiền chế, cảm giác rất không tốt. Tổ Hàng nói: “Loại này trên lầu phạm vào cô sát, còn gọi là cô trạch, là tòa nhà đơn độc xung quanh không có nhà ở. Hoặc bốn phía xung quanh đều là nhà thấp, chỉ có mình nó là nhà cao. Vào ở loại nhà này sẽ không có được sự giúp đỡ của bạn bè thân thích, về sau con cái trưởng thành cũng sẽ rời đi. Với tình hình của Đàm Thiến, nếu ở đây lâu dài sẽ không tốt, sẽ chỉ khiến cha mẹ cô ấy thật sự sẽ không nhận cô con gái này nữa.” “Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?” Tôi nói nhỏ. Không phải tôi không tin Tổ Hàng mà cảm thấy hẳn Đàm Thiến sẽ không thê thảm như vậy. Đỗ xe xong, chúng tôi đi lên lầu. Tôi biết ngay vì sao bọn họ không thuê tầng cao hơn tầng mười, bởi vì tòa nhà này có thang máy nhưng lại không thể dùng, đều phải đi thang bộ. Đi thang bộ thì cũng chỉ có thể ở tới tầng bảy tầng tám, ở cao hơn mỗi khi đi ra khỏi nhà đều sẽ mệt. Đi lên tới tầng năm đã nghe được tiếng nói gay gắt truyền tới. Tôi nhận ra đó là giọng mẹ của Đàm Thiến, dì ấy kêu lên: “Con nói rõ ràng cho mẹ, con thật sự chấp nhận người đàn ông này? Nó thì có gì mà khiến con u mê đến vậy? Con nhìn chỗ đang ở đi? Con nhìn ngôi nhà này đi. Con… Đàm Thiến, con làm mẹ quá thất vọng rồi. Mẹ cũng chỉ có một người con gái là con, nuôi con khôn lớn, vậy mà con lại chạy theo đàn ông như vậy! Được! Đàm Thiến, nếu hôm nay con không quay về thì sau này vĩnh viễn đừng về nhà nữa! Con không nghĩ cho cha mẹ, vậy quên đi. Chúng ta đi! Để cho hai đứa nó tự quyết định!.” Sau đó là tiếng bước chân dồn dập xuống lầu, tôi thấy mẹ Đàm Thiến đang kéo ba cô ấy đi xuống. Khi thấy bọn tôi ở cầu thang, bước chân bọn họ hơi khựng lại một chút nhưng rồi vẫn bước nhanh rời đi. Tôi nói nhỏ với Tổ Hàng: “Anh nói lại đúng rồi!” Anh ấy ra hiệu tiếp tục đi lên lầu. Lên đến lầu sáu, ở trước cửa phòng 604 Đầm Thiến đang khóc trong lòng Hồng Tài. Có lẽ cô ấy không nghĩ ba mẹ sẽ nhẫn tâm nói như vậy. Thấy chúng tôi tới, Đàm Thiến vội vàng lau nước mắt, nói: “Khả Nhân! Các cậu tới rồi.” “Ba mẹ cậu…” “Hu hu… Khả Nhân, bọn họ không cần mình.” Cô ấy vừa khóc vừa nói, Hồi Tài lại lần nữa ôm chặt lấy cô ấy, nói: “Anh muốn em, anh sẽ chăm sóc cho em.” “Có lẽ anh chăm sóc cô ấy cũng không tốt đi.” Tổ Hàng vừa nói vừa đi vào trong nhà. Tôi trừng mắt nhìn Tổ Hàng, nhưng lời cũng đã nói ra còn có thể thế nào nữa. Tôi cũng đi vào theo. Trong nhà giống như bên ngoài, sàn nhà bằng xi măng, tường được quét sơn lót nhưng chưa có sơn tường, chỉ mới quét sơn lót thôi. Một phòng khách một phòng ngủ rất nhỏ, có lẽ là loại chung cư thương mại, nhà rất nhỏ. Phòng khách có một chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế nhỏ, không có cửa sổ. Đi vào bên trong sẽ vào phòng ngủ. Tổ Hàng vừa nhìn phòng ngủ vừa hỏi: “Tiền thuê chỗ này rất rẻ à?” “Phải,” Hồng Tài nói, “Một tháng cũng chỉ hơn hai trăm, chưa đến ba trăm tệ, thêm cả điện nước cũng chỉ chừng hơn ba trăm.” “Tham rẻ quá cũng không có lợi đâu.” Tổ Hàng nói, “Ở đây hai người sẽ không được bất cứ ai giúp đỡ, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. Lấy điệu kiện của hai người xem, nếu chỉ dựa vào chính mình, đợi tới ngày sống tốt thì cũng phải nhiều năm nữa. Hơn nữa bố cục nhà này không tốt, ở nơi này không có tài vận, sau mấy năm nữa không chừng hai người vẫn chỉ như bây giờ.” Hồng Tài lập tức lớn tiếng nói: “Sẽ không! Tôi sẽ nỗ lực để Đàm Thiến có cuộc sống tốt nhất.” “Có một số việc không phải cứ nỗ lực là có được.” Tổ Hàng nói. Tôi nhanh chóng kéo ống tay áo để anh ấy đừng nói tiếp. Đàm Thiến vừa mới chuyển ra ngoài, lại bị ba mẹ nói như vậy, hiện tại chúng tôi là bạn bè lại nói những lời này hẳn cô ấy rất khó chịu. Tổ Hàng nhìn tôi, giải thích: “Không nói cho bọn họ bây giờ thì bọn họ sẽ lãng phí mấy năm vô ích. Nếu hai người muốn thật sự ở bên nhau có ngày tốt đẹp thì đừng thuê nhà ở nơi này. Trong nội thành cũng có một số nhà, nhỏ hơn một chút, dù đắt hơn nơi này một chút nhưng cũng sẽ khiến hai người tốt hơn. Chi nhiều tiền thị tự nhiên cũng có cách kiếm lại. Đặc biệt là Đàm Thiến, nếu cậu còn muốn có ba mẹ thì đừng có ở nơi này.” Đàm Thiến do dự nhìn Hồng Tài. Đàm Thiến biết Tổ Hàng biết xem phong thủy, cho nên Tổ Hàng nói như vậy là cô ấy sẽ tin. “Chúng tôi đâu có nhiều tiền như vậy.” Giọng Hồng Tài có chút bất lực, ngồi trên ghế nhỏ cúi đầu, không nói thêm lời nào. Đàm Thiến chậm rãi đi về phía tôi. Tôi quá hiểu cô ấy, tôi biết cô ấy lúc này cũng tức giận, là tức giận Hồng Tài. Cô ấy bỏ ba mẹ chạy đến với anh ta vậy mà anh ta lại có bộ dạng này. Dù bọn họ không có nhưng bọn họ có thể tìm cách chứ không như hiện tại. Hiện tại có cảm giác anh ta không có tiền, không thích Đàm Thiến đi theo anh ta như vậy. Tôi nói: “Tớ cho các cậu mượn trước.” Tổ Hàng gật đầu: “Cứ vậy đi, hai người chuyển tới nơi khác đi. Nếu không chuyện về sau sẽ càng khó khăn.”  Đàm Thiến cảm kích nhìn chúng tôi.