Chồng tôi là quỷ

Chương 499 : Chương 252-1

Khi xuống lầu để đi về nhà, tôi nắm lấy tay Tổ Hàng. Tổ Hàng nhìn tôi nghi hoặc, hỏi: “Sao thế?” Tôi lắc đầu, mỉm cười với anh ấy, trong lòng nghĩ, mặc kệ bọn họ có tính toán mục đích gì với con của tôi, tôi chỉ nghĩ đứa nhỏ này là của tôi và Tổ Hàng, là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Mặc kệ người khác thấy thế nào, tôi cùng Tổ Hàng sẽ yêu thương con của chúng tôi. Mọi thứ chỉ đơn giản là như vậy. “Tổ Hàng, mặc kệ thế nào, em yêu anh, yêu con của chúng ta.” Tôi nói. Thang máy không có người khác, Tổ Hàng ôm lấy tôi. Anh ấy không nói gì, càng ngày ôm tôi càng chặt. Tôi biết, yêu, từ này là từ anh ấy nói không được, nhưng tình yêu của anh ấy cho tôi thì tôi có thể cảm nhận được. Lên xe, xe vừa nổ máy, tay cầm tay lái của Tổ Hàng đột nhiên nắm chặt, mày nhăn lại. “Tổ Hàng, sao thế?” Môi anh ấy hơi cử động giống như muốn trả lời tôi, nhưng chỉ vừa hơi động một chút như vậy, một giọt máu từ môi anh ấy chảy xuống. Tôi kinh hoảng, vội vàng lấy khăn giấy lau vết máu cho anh ấy. Anh ấy vội vàng cầm lấy khăn giấy trong tay tôi, lau lau quệt quệt rồi vò lại ném ra ngoài cửa sổ. “Tổ Hàng, hay là anh cắn em một chút đi.” Anh ấy quay sang tôi cười nói: “Không sao đâu, anh có thể xử lý. Hiện tại con của chúng ta cần dinh dưỡng, sau khi sinh cũng cần huyết khí để nuôi dưỡng thân thể.” Lần trước anh ấy cũng nói thế, nhưng hiện tại anh ấy không được như vậy. Lòng tôi nặng trĩu nhưng lại không có cách nào thuyết phục anh ấy. Về đến nhà, Sầm Hằng cũng tan làm, ôm đống lớn văn kiện về nhà xem. Anh ta vừa mới đổi công việc nên cần làm quen một chút. Tổ Hàng vào cửa liền nói: “Sầm Hằng, anh chú ý tới Khả Nhân một chút. Tôi đi ra ngoài có chút việc.” Sầm Hằng còn chưa kịp ngẩng đầu đáp thì Tổ Hàng đã rời đi. Sầm Hằng quay sang nhìn tôi, nói: “Này! Khả Nhân, cô có muốn xem mấy vụ việc bị gác lại mấy năm trước không? Là những việc mà Kim Tử bọn họ đã gặp.” Tôi lập tức đi tới ngồi xuống, Sầm Hằng rồi lại nói: “Này, chỉ xem thôi, đừng nói ra bên ngoài không thì tôi sẽ bị kỉ luật.” “Tôi là người không hiểu chuyện như vậy sao?” ôi nói, nhìn hai chồng tài liệu, xác định đêm nay có việc để làm rồi. Chuyện năm đó, so với chuyện chúng tôi đang gặp thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi không biết nhóm chị Kim Tử đã sống tới thời điểm này như nào, chỉ là sau khi đọc những vụ việc đó tôi mới hiểu vì sao chị Kim Tử lại có kỳ vọng lớn với đứa con của tôi như vậy. Nhưng mặc kệ nguyên nhân của chuyện này thế nào, nếu hiện tại đứa nhỏ này là con của tôi thì tôi sẽ là một người mẹ tốt, sẽ bảo vệ cho nó. Chính vì đống tư liệu này khiến tôi buổi tối hôm đó không phải miên man suy nghĩ tới việc Tổ Hàng đi ra ngoài một mình. Nhưng rốt cuộc có một số việc phải đối mặt. Ba giờ sáng, Tổ Hàng vẫn chưa về. Tôi ngồi ở trên giường, bồn chồn bấm số điện thoại gọi anh ấy nhưng vẫn nghe thông báo ngoài vùng phục vụ. Anh ấy bị thương, anh ấy sẽ đi đâu? Lỡ như anh ấy gặp nguy hiểm thì thế nào? Ở trong mắt người khác, Tổ Hàng rất mạnh, nhưng trong mắt tôi, anh ấy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau. Tôi không gọi cho anh ấy nữa mà gọi cho Linh Tử. Cho dù gọi không được thì ít nhất tôi biết hai bọn họ đang ở cùng nhau, Tổ Hàng sẽ được an toàn hơn một chút là được. Nhưng điện thoại của Linh Tử lại gọi được, bọn họ không ở cùng nhau. “A lô, Vương Khả Nhân, sao thế?” Tôi cầm điện thoại, sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Tổ Hàng không ở cùng anh sao?” “Không, không phải hai người về nhà sao?” Tôi chậm rãi thở dài một cái, nói: “Không. Anh ấy… bị thương, là hôm tôi bị ngất ở ngã tư đường ấy. Anh ấy nói để anh ấy tự xử lý.” “À, vậy cô đi ngủ sớm một chút đi. Có lẽ anh ta đang tự chữa cho mình. Không có gì phải lo lắng đâu.” “Nhưng… anh ấy đang ở đâu?” Bên kia điện thoại rõ ràng có chút không kiên nhẫn, tôi cũng biết vào thời điểm này gọi điện thoại cho người ta là có chút phiền toái, nhưng tôi thật sự rất lo. Bên phía Linh Tử có âm thanh kỳ quái, một hồi lâu anh ta mới nói: “Hẳn anh ta đang ở chỗ nào đó tìm quỷ ăn. Không ăn máu thịt của người mình yêu thì có thể ăn quỷ đầy oán khí để bổ sung oán khí của chính mình. Có điều ăn quỷ sẽ khiến cho sổ sách của Phán Quan bị lỗi, là chuyện sai phạm. Làm như vậy sẽ không có kiếp sau. Có điều đại nghiệp của anh ta như vậy vốn dĩ đã không có kiếp sau rồi. Cô cứ ngủ đi, ngủ dậy hẳn là có thể nhìn thấy anh ta. Gặp lại sau.” Ngắt cuộc gọi. Tôi nắm điện thoại thật lâu mới chậm rãi buông xuống. Tổ Hàng bảo không cần máu của tôi mà đi ra ngoài tìm quỷ oán khí để ăn luôn sao? Tôi không biết đối với anh ấy thì ăn một quỷ sẽ là như thế nào. Có giống như ăn chính đồng loại của mình, có giống như một con người ăn người khác không. Chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên. Nghĩ tới bộ dáng của anh ấy mỗi khi ăn những quỷ đầy oán khí, lòng tôi lại đau. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi nguyện ý để anh ấy ăn tôi, tôi không hy vọng anh ấy phải làm vậy ở bên ngoài. Nếu gặp phải một quỷ oán khí mạnh, chính anh ấy cũng sẽ có nguy hiểm.