Chồng tôi là quỷ
Chương 492 : Chương 248-2
Buổi chiều đầy nắng, khi đến 5 giờ chiều thì mặt trời đã chìm xuống, ánh hoàng hôn chiều tà cũng sẽ mau chóng biến mất.
Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn chút lửa cuối cùng trong chậu biến mất, chuẩn bị quay về thôi. Thời tiết thay đổi, tôi đốt quần áo mới cho Tổ Hàng. Cũng không biết Âm Sai sẽ đưa tới đêm nay hay là ngay mai nữa? Trong lòng thầm nghĩ tới lúc Tổ Hàng nhận được quần áo sẽ có biểu tình gì. Đã thật lâu tôi không hóa vàng đồ cho anh ấy.
Mải nghĩ, tôi không chú ý tới người đi đường dần dần biến mất, cuối cùng đã không còn một ai. Đến khi tôi nhận ra không bình thường thì bốn phía đã không còn ai, cũng không còn chiếc xe nào.
Tôi nghi hoặc, nhìn về bốn phía, vẫn là ngã tư đường kia, khác biệt duy nhất chính là nơi này đã không còn giống như lúc nãy, đầy người và xe. Bây giờ nơi này ngoại trừ đèn đường vừa bật sáng thì một bóng người cũng không có.
Tôi nhớ ra rồi, bọn họ từng nói, ngã tư đường thường xuyên sẽ trở thành âm lộ cho nên mới lựa chọn hóa vàng ở ngã tư đường.
Liệu có phải tôi đã đi đến âm lộ không? Thời gian này vừa lúc là âm thi, mà trên người tôi vốn dĩ mang theo âm khí, hiện tại mang quỷ thai sẽ càng dễ dàng gặp điều này, dễ dàng đi vào âm lộ.
Tôi do dự một chút, càng ngày càng khẩn trương. Sau đó tôi lựa chọn quay lại. Nói không chừng quay về ngã tư đường ban nãy sẽ lại trở về nơi có nhiều người nhiều xe cộ kia.
Lòng tôi đầy thấp thỏm, tự nhủ với chính mình: “Nhất định phải về được, nhất định phải về được. Hiện tại đang mang thai, con mình không thể xảy ra chuyện.” Tôi xoa xoa bụng, nhỏ giọng an ủi: “Con yêu, không sao đâu, một lát chúng ta sẽ về tới nhà.”
Giọng tôi đã run lên, đây không phải là đang an ủi chính mình hay là an ủi em bé mà là đang tự dọa mình, còn không bằng không nói gì cả.
Về tới ngã tư kia, tôi thấy được tro tàn trong chậu. Nhưng tôi đứng ở trước chậu, bốn phía vẫn như cũ không có ai, không có một chiếc xe. Tôi… không quay về được?
“Con à! Con à! Chúng ta… nên làm gì bây giờ?” Tôi nôn nóng, quay sang nhìn bốn phía xung quanh, không có bất cứ thứ gì để tôi đối chiếu hay dò hỏi.
Lại tiếp tục đi, tôi không thể cứ đứng im ở chỗ này được. Vừa rồi tôi chọn đi về bằng con đường kia nhưng bị lạc vào nơi này, như vậy con đường kia vừa lúc trùng khớp với từ trường trên người tôi mới khiến tôi tiến vào không gian này. Vậy thì tôi sẽ đi đường khác, cùng lắm thì đi đường vòng trở về.
Tôi vừa nghĩ trong lòng vừa đi về phía trước, về hướng trái ngược với hướng đi đến. Đồng thời tôi thầm nói với con tôi: “Con yêu, con không có cách gì sao? Ba sẽ lo lắng.” Tôi đã sớm sờ lên bùa phân hồn. Không biết ở trong không gian như vậy liệu Tổ Hàng còn có thể cảm nhận được bùa phân hồn không?
Đi được đại khái chừng bốn năm mươi mét, tôi lại lần nữa gặp ngã tư đường, lại lần nữa thấy được ngã tư đường có chiếc chậu sắt dùng để hóa vàng kia.
Vẫn không có ai, không có chiếc xe nào.
Lòng tôi lên tiếng báo động. Tôi kinh hoảng nhìn về bốn phía. Không đúng! Đây không phải là âm lộ! Tuy rằng tôi chưa từng đi tới âm lộ, nhưng trong tiểu thuyết tôi đã từng đọc rồi, âm lộ hẳn có quỷ đi lại, nhưng ở đây gì cũng không có. Dù tiểu thuyết là hư cấu, nhưng tôi cũng nghe chị Kim Tử và Linh Tử nói về âm lộ. Âm lộ cũng không hẳn là cái gì cũng không có. Hơn nữa con đường này bị lặp lại, rõ ràng là bị quỷ dắt.
“Đây không phải âm lộ!” Tôi khẽ nói, “Là kết giới.”
Đây theo như cách nói thông thường là bị quỷ mê hoặc. Tôi ở trong không gian của quỷ nào đó, nó có thể hoàn toàn khống chế không gian này. Nhưng hiện tại bên trong không gian này không có dù chỉ một chiếc xe. Xem ra nó không muốn khiến tôi bị xe đâm chết. Rốt cuộc là ai mà lại trêu đùa tôi như vậy?
Tôi nóng nảy, dùng giọng run run kêu to: “Là ai! Ra đi! Tôi biết đây là chỗ nào? Ra đi! Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói. Ngươi đi ra cho ta!”
Nhưng dù tôi gào lên, giọng tôi đã bắt đầu run lên. Dần dần, trong giọng tôi còn mang theo tiếng khóc. Tôi không biết thời gian trong kết giới này trôi đi như thế nào, tôi chỉ biết tôi ở trong đây đã ít nhất hơn nửa giờ. Hẳn Tổ Hàng đã phát hiện không thấy tôi đâu.
Tôi nắm chặt bùa phân hồn trên cổ, nghĩ tới lời Tổ Hàng đã nói với tôi, khi có nguy hiểm thì hãy xé bùa phân hồn. Đây có máu của anh ấy, xé bùa giống như xé mở tâm hồn anh ấy, là cách thông báo nhanh nhất cho anh ấy.
Nhưng tôi không xé bùa, bởi vì trong kết giới này tôi còn chưa thấy thứ gì uy hiếp tôi. Tôi không muốn khiến Tổ Hàng chịu sự thống khổ.
Nhưng tôi cũng biết, tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại tôi không phải chỉ có một mình, tôi còn có con của tôi. Hiện tại không phải lúc tôi nên liều lĩnh, tôi cần phải đảm bảo an toàn cho con tôi.
Ở đối diện, giữa con đường kia, có một phụ nữ đang chậm rãi đi tới. Là Sầm Mai!
===
Sant: Sầm Mai chúc mọi người ngủ ngon:3
Truyện khác cùng thể loại
216 chương
156 chương
9 chương
18 chương
81 chương
35 chương