“À, ba, ba không cần phải giật mình như vậy chứ.”  Tôi còn chưa nói xong đã lại nghe được tiếng truyền đến từ đầu điện thoại bên kia: “Khả Nhân à, con… con thật sự có thai, vậy thì Sầm Tổ Hàng… nó còn không kéo con đi sao? Con khiến ba biết làm sao bây giờ? Ba chỉ có một đứa con ruột là con.” “Ba! Nghe con nói đã!” Tôi cao giọng để ba bình tĩnh lại. Tôi thở dài một cái, tôi không biết ba tôi có thể tiếp nhận được việc đứa cháu ngoại này là một quỷ thai không, hơn nữa chúng tôi cũng không biết quỷ thai với người bình thường rốt cuộc khác nhau thế nào. Nhưng sẽ có ngày bụng tôi to lên, chuyện này sớm hay muộn cũng phải cho ba tôi biết. Tôi lấy hết can đảm, nói: “Là con của Tổ Hàng.” Đầu bên kia im lặng. Một hồi lâu mới nghe được ba tôi nói: “Ba cúp máy đã.” Có lẽ nhất thời ông chưa tiếp thu được chuyện này. Hoặc có lẽ ba tôi không tin lời nói của tôi. Tôi chép miệng nhìn điện thoại, không có cách nào khác, thai cũng có rồi. Tổ Hàng vừa lái xe vừa nói: “Đừng suy nghĩ gì, chờ sinh con xong ba em sẽ chấp nhận được.” “Tổ Hàng, đứa nhỏ này với đứa trẻ bình thường có gì đặc biệt không?” Tôi hỏi. Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới, chỉ biết đây là đứa con của tôi, những thứ khác tôi đều không so đo. Hiện tại đã thích ứng được chuyện mang thai nên bắt đầu nghĩ tới nhiều chuyện khác. Ví như đứa nhỏ này với đứa trẻ bình thường có khác gì nhau. Tổ Hàng nhíu nhíu mi: “Gọi điện thoại hỏi Kim Tử đi. Phương pháp này vốn là cô ấy tìm được. Trước kia anh cũng chưa từng đọc được ghi chép nào về chuyện này.” Tôi gật đầu, gọi điện thoại cho chị Kim Tử. Chị Kim Tử nói: “Chuyện này à, chị cũng không biết. Trong sách ghi lại đều là quỷ thai sinh ra được. Có người mang thai tận hai năm mới sinh, cũng có người chỉ ba bốn tháng đã có thể sinh. Có người sinh ra là quỷ, không sống được. Có người thì sinh ra lớn lên kết hôn. Chuyện này chờ em sinh ra không phải sẽ biết sao? Đúng rồi, em đi kiểm tra chưa? Để chỉ giới thiệu cho em một nơi đáng tin cậy. Chọn thời gian xong rồi chị cho em số điện thoại.” Cúp điện thoại rồi tôi mới nhớ ra tôi còn chưa đi khám thai. Có điều vẫn nghe lời chị Kim Tử nói, tìm một người đáng tin cậy để khám. Bằng không thật sự thấy điểm gì dị thường e rằng người ta sẽ bắt phá bỏ. Tôi kể lại lời của chị Kim Tử cho Tổ Hàng, Tổ Hàng gật đầu, nói: “Vẫn là phụ nữ cẩn thận hơn, anh cũng không nghĩ tới phải khám thai.” Tôi thấy không phải anh ấy không nghĩ tới, mà vào thời đại anh ấy sống thì hẳn không có chuyện khám thai như ngày nay. “Vậy anh nói xem, con chúng ta thế nào cứ phải chờ duyên trước à?” Tôi hỏi. “Chờ duyên vậy. Anh mong sẽ sớm được nhìn thấy nó.” Ba bốn tháng, đó chẳng phải là vào tháng Mùi sao? Lòng tôi trầm xuống. Có phải Tổ Hàng mong gặp con để đi hoàn thành nhiệm vụ không? Tôi thật sự hy vọng đứa nhỏ này sớm ra đời, như vậy sẽ kéo được Tổ Hàng, để anh ấy ở lại bên tôi, ở lại bên con. *** Sầm Hằng đi làm, công việc đã được đổi, được chuyển sang làm hộ tịch, quản lý hộ khẩu và chứng minh thư gì đó. Vào ngày đầu tiên Sầm Hằng đi làm, tôi cũng tới bệnh viện lần đầu để khám thai. Hôm đó là thứ hai, là ngày chúng tôi thường được nghỉ ngơi. Vào ngày phần lớn mọi người vẫn phải đi làm này, bệnh viện phụ sản không quá đông. Chị Kim Tử đi cùng tôi tới. Chị ấy đưa tôi tới tìm một nữ bác sĩ trung niên họ Trần, hiển nhiên có chào hỏi nhau, sau đó bác sĩ tự mình kiểm tra cho tôi theo quy trình thông thường. Sau đó còn tự mình làm siêu âm cho tôi. Tôi nằm ở trên giường, cảm giác vật kim loại nhỏ kia di chuyển trên bụng tôi. Chị Kim Tử cùng bác sĩ Trần nhìn màn hình giới thiệu. “Vẫn còn nhỏ, như một đốm nhỏ nhỏ thôi.” “Mới hơn bốn mươi ngày, được như vậy đã là không tồi. Thai nhi ở chỗ này này.” “Không có gì dị thường chứ ạ?” “Không có, không thấy gì lạ. Điểm động đậy này về sau là trái tim. Sao cô lại hỏi nó có vấn đề không?” “À, em có quen chồng cô ấy, trước khi có con vẫn hút thuốc uống rượu, sợ ảnh hưởng tới hạt giống.” “Người hút thuốc uống rượu rất nhiều, cũng không có mấy đứa trẻ có vấn đề. Được rồi, đứng lên đi. Ba tháng sau đến kiểm tra lại, đến lúc đó hãy đưa cả chồng cùng đi.” Tôi đáp lời, trong lòng cũng an tâm hơn. Đứa bé không có vấn đề, thật tốt. Sau khi nhận kết quả, chị Kim Tử xem rồi cau mày hỏi: “Chị Trần, không phải đứa bé không có vấn đề sao? Sao mới bốn mươi mấy ngày mà trong này lại viết năm mươi sáu ngày?” “Đây là số trời cho đứa trẻ lớn nhanh. Đứa trẻ này nhìn qua giống như đã hơn năm mươi ngày. Có lẽ dinh dưỡng tốt nên đứa bé lớn nhanh hơn.” Tôi nghe được, người hơi khựng lại. Đứa bé lớn nhanh hơn? Thật là như vậy sao?