Rốt cuộc nguy cơ đã được giải trừ, tôi âm thầm thiwr hắt ra, lúc này mới nhìn về phía chiếc rương to kia. Trong rương là một đoạn xà nhà, đen tuyền, nhưng ấn tượng đầu tiên tôi có về chúng vẫn là trên thân dính đầy da người, đó là hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên. Tôi vĩnh viễn không quên được buổi tối hôm đó ở Sầm Gia thôn, những cái đó phủ đầy đất, da người bị gió thổi bay bay. “Đặt trong nhân hàng đi. Thừa lúc hiện tại Ngụy Hoa vẫn chưa có động tĩnh gì, chúng ta trước tiên cứ để trong ngân hàng. Đây là tin tức Lương Dật dùng mệnh để đổi cho chúng ta, tuyệt đối không thể có sai lầm.” Chị Kim Tử nói. Tất cả mọi người đều đồng ý. Tôi nhìn Điêu Long Đại Lương ở kia, có khoảng 7 đoạn, hợp lại cũng khá dài. Bảy đoạn? Tôi kéo ống tay áo của Tổ Hàng ở bên cạnh, nói: “Không phải 3 đoạn sao?” Tổ Hàng nói nhỏ: “Anh cầm hai đoạn, Linh Tử cất giấu hai đoạn. Hiện tại còn thiếu ba đoạn. Tìm được là có thể đi đóng cửa.” Tôi gật đầu, đóng cửa mộ là mọi thứ sẽ kết thúc. Buổi tối đi cùng Linh Tử ra ngoài đều sẽ có ăn khuya, đêm nay cũng không ngoại lệ. Tiểu Mạc mời khách, đi tới một quán lẩu. Những người vừa rồi còn đối chọi gay gắt vậy mà bây giờ lại có thể chạm cốc uống rượu. Ở nơi như quán lẩu, tôi có chút e ngại, cho nên khi đi WC đã gọi chị Kim Tử đi cùng. Nhà vệ sinh quán lẩu này cũng coi là khá sạch sẽ. Ít nhất là gạch vẫn sạch, đèn cũng rất sáng. Nhà vệ sinh có hai buồng WC, bên ngoài là bồn rửa tay. Chị Kim Tử đứng ở trước gương, nói với tôi: “Khả Nhân, em thật sự không có thai?” Tôi do dự một chút, mới nói: “Thời gian chưa lâu, còn chưa biết.” Hôm nay ở công ty nhớ tới sự khác thường của Tổ Hàng mấy ngày nay, tôi cũng có chút nghi hoặc, có phải là anh ấy đã biết chuyện tôi mang thai? “Khả Nhân, em là lá bài cuối cùng của chúng ta. Chị biết đem em thành một quân cờ là rất đê tiện, nhưng Khả Nhân à, em không trải qua mấy năm trước, không thấy chuyện người ở bên cạnh em không ngừng chết đi. Một đám bị rút hồn, lần lượt thất bại. Lão Tống đã chết, nếu không phải vì sai lầm của chị thì có lẽ lão Tống sẽ không chết. Tiểu Chung đã chết, ngón tay lão Chung em cũng thấy rồi. Lão Tống chết rồi còn sợ mình sẽ thành vật thí nghiệm của bọn chúng, bảo bọn chị động tay động chân vào quan tài, phong hồn ông ta. Ông ta làm như vậy sẽ vĩnh viễn phải chịu sự thống khổ, vĩnh viết không được siêu thoát. Khả Nhân, chỉ có em mới có thể khiến cho chuyện này kết thúc.” Tôi từ WC đi ra, thấy được mắt chị Kim Tử đỏ hồng. Cho tới nay tôi cảm thấy chị Kim Tử là một phụ nữ rất mạnh mẽ, hóa ra cũng có lúc chị ấy sẽ khóc. Tôi khẽ nói: “Tổ Hàng đã thay đổi.” Chị Kim Tử rửa mặt, rồi nói: “Không phải ai cũng có thể tin tưởng. Ai cũng có khả năng nói dối. Trước đây không phải anh ta cũng nói dối chúng ta sao?” Tôi không trải qua những chuyện chị Kim Tử đã trải qua, tôi không hiểu được câu nói của chị ấy, nhưng tôi cảm thấy Tổ Hàng sẽ không gạt tôi! Ít nhất, ít nhất lần này anh ấy sẽ không gạt tôi. Tôi biết trước kia anh ấy từng giấu giếm, từng diễn kịch, nhưng tôi biết hiện tại anh ấy sẽ không. Đó là trực giác, là sự tín nhiệm mà không cần lý do. Về đến nhà, Sầm Hằng thấy chúng tôi liền nói muốn đi ngủ, không quấy rầy chúng tôi. Thấy anh ta về phòng, Tổ Hàng để Khúc Thiên nằm trên sô pha, sau đó châm một nén nhanh, đi ra ban công. Tôi dựa vào cửa ban công, nhìn anh ấy, không nói gì. Lúc này anh ấy cần sự an tĩnh để suy nghĩ thật tốt. Tôi cứ vậy nhìn anh ấy là được. Thời gian sẽ dần qua đi. Nhìn hình dáng anh ấy, tóc của anh ấy, cổ anh ấy, bờ vai anh ấy, tấm lưng anh ấy, eo anh ấy… Mỗi một chi tiết tôi đều cố gắng nhớ kỹ. Và bởi vì muốn nhớ từng chi tiết của anh ấy nên tôi cứ vậy nhìn anh ấy, chẳng sợ thời trôi qua thật lâu cũng sẽ không cảm thấy ngắm chán. Sau khi nén hương cháy xong, anh ấy chậm rãi xoay người mới thấy được tôi. Thấy tôi đứng phía sau nhìn mình khiến anh ấy hơi giật mình, nói: “Em không ngủ à?” “Vâng.” “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” “Vâng. Tổ Hàng! Em sẽ luôn ở phía sau dõi theo anh.” Tổ Hàng ôm tôi vào lòng. “Anh biết, Khả Nhân, anh sẽ ở lại với em. Anh phong bế mộ kia xong sẽ quay về với em, với con.” “Con?” “Rồi sẽ có.” Tôi nhìn anh ấy mỉm cười, cũng ôm chặt lấy anh ấy. Rốt cuộc anh ấy đã có quyết định, anh ấy chọn tôi.