Vậy thì còn lại chỉ là chuyện của cảnh sát.  Dựa theo quy định, lái xe tang sẽ là bảo vệ, vậy mà lại nói không thấy thi thể. Theo lý, lúc đó xe tang sẽ bị khóa lại, hơn nữa còn có xe cảnh sát chạy theo sau. Không có chút dị thường nào, chạy tới một ngã rẽ thì lốp xe bị nổ, lái xe cùng Linh Tử thay lốp xe, còn Kim Tử thì đứng bên cạnh gọi điện thoại. Cũng chỉ mất một chút thời gian. Khi thay lốp xe, Lương Canh ở ngay cạnh xe trông chừng, xác định không có ai tiếp cận xe cả. Thấy lốp xe còn chưa thay xong, Lương Canh yêu cầu được thấy con mình. Lái xe mở cửa đã không thấy thi thể đâu.  Ở đây không chỉ có mấy người bọn họ, bởi vì chuẩn bị tổ chức tang lễ nên bạn bè thân thích đều tới, khi có thông báo của Cục Công An giữ thi thể lại, rất nhiều bạn bè cũng đi theo quay về nội thành. Nhiều người xung quanh xe như vậy, vậy mà thi thể lại biến mất. Hơn nữa cái chết của Lương Dật thế kia, rất nhiều người muốn tới để nghe chuyện kỳ bí. Khi Kim Tử cùng Linh Tử đi vào phòng khách nhà cảnh sát Trương thì đã là hơn mười hai giờ. Chị Kim Tử đứng ở cửa, hướng ra bên ngoài nói: “Lương Canh, ông đừng vào nhà, nhà ông có tang còn chưa được một tháng đâu.” Tôi nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài, Lương Canh mặc âu phục màu đen, gật đầu, ngồi ở trên bậc thang. Hình tượng này không hề giống hình tượng quan lớn trước kia, ông ta đã bỏ đi lớp vỏ lãnh đạo mà thật sự thành một người cha. Hẳn Linh Tử cũng không phải lần đầu tới nơi này, rất tự nhiên lấy một ly nước nóng đưa tới trước mặt Lương Canh. Lương Canh nhận ly nước, nói: “Giúp tôi tìm con đi. Nếu không đưa về được thì khi thấy thân thể của nó hãy thiêu đi, đừng để thân thể nó lại phải chịu khổ.” Linh Tử chậm rãi thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” “Tôi sẽ nói cho mọi người những việc Ngụy Hoa muốn tôi làm.” Ông ta nói ra lời này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tuy rằng trước đây Tổ Hàng có nói có thể vì chuyện của con mà Lương Canh sẽ làm phản, nhưng thật không ngờ lại nhanh chóng và trực tiếp như vậy. Tôi đi tới bậc cầu thang, cùng ngồi xuống bậc thang với ông ta, chờ nghe ông ta nói. Linh Tử cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta. Lương Canh nói: “Ngụy Hoa muốn tôi thu thập Điêu Long Đại Lương cho hắn. Tôi sợ mình giữ sẽ không tiện nên đã bọc chúng lại bằng vải rồi đặt ở nhà một số thuộc hạ cũ. Những thuộc hạ này sẽ giữ chúng cho tôi, để các người không tìm thấy. Tôi đã dặn dò, bọn họ cũng không dám tự mình sờ đến chúng. Tôi không biết bây giờ Ngụy Hoa có còn cần Điêu Long Đại Lương để làm gì, tôi đã thu thập được ba cái, tôi có thể đưa địa chỉ của ba thuộc hạ của tôi cho các người. Tôi sẽ gọi điện thoại cho họ, nhưng… nhưng anh phải thiêu xác con trai tôi, tôi không muốn nó bị trói như vậy, tôi không muốn nó phải khổ sở. Lương Dật... Lương Dật cũng chỉ nhìn trộm tiểu quỷ đang luyện hóa của hắn, vậy mà hắn cũng ra tay như vậy. Rõ ràng hắn biết Lương Dật cũng chỉ là một đứa trẻ.” Lương Canh bắt đầu khóc nức nở. Linh Tử cau mày nói: “Hắn phải dùng Đại Lương để mở cửa? Ngày đó chúng ta không tiếp tục đi xuống nữa, cũng không biết lão tổ tông Sầm gia rốt cuộc thế nào, nhưng Đại Lương kia dùng để mở cửa là chắc chắn không thể sai.” *Điêu Long Đại Lương: Một chiếc gậy (đòn) có trạm khắc rồng. Chị Kim Tử vỗ vỗ bả vai Lương Canh: “Chú à, cứ yên tâm, chuyện khác thì chúng tôi không dám nói chứ thiêu thi thể thì không có vấn đề gì.” Lời này của Kim Tử tuy rằng có chút vô tâm không phổi nhưng tất cả mọi người cũng không nói gì, thống khổ thật sự không phải là thân thể Lương Dật mà là linh hồn cậu ta. Bây giờ linh hồn cậu ta vẫn còn không biết ở nơi nào, còn đang phải chịu thống khổ gì. Nghĩ tới Lương Dật có lẽ còn đang phải chịu thống khổ, bất chợt tôi thấy đau lòng, dù sao cậu ta đã từng cứu tôi. Xem ra mùng một tết năm mới là nhất định phải ở lại Cục Công An rồi. Sau khi nhóm Linh Tử về, trong phòng cũng chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng, còn cả cảnh sát Trương đang đau đầu ở trong phòng ngủ. Tôi cùng Tổ Hàng tựa vào sô pha, xem chương trình chào mừng năm mới TV đang phát. Tôi bất chợt bật cười, ít nhất chúng tôi cũng sẽ có một đêm bình yên. Vào thời điểm này thật không dễ dàng để chúng tôi có một đêm bình yên