Chồng tôi là quỷ
Chương 385
Anh ấy cuộn bản vẽ lại, đi về một tòa nhà bên cạnh. Tôi đoán đó là vị trí cung Khôn. Ở trên bản vẽ đánh dấu phía trái của tòa nhà có ống dẫn nước cho máy bơm tổng của cả khu.
Ở phía trước thì nhìn vẫn rất sạch sẽ, nhưng vòng qua phía sau tòa nhà liền thấy rất khó coi.
Ống nước đã sớm bị rỉ nước, trên mặt đất chảy thành dòng đầy rêu, túi rác, thậm chí cả một số đồ phụ nữ đã dùng cũng có.
Mương nước bên cạnh cũng không hoạt động, nước đọng biến thành màu đen, tôi nghĩ khi tới hè thì nơi này là nơi muỗi thích sinh sản nhất.
“Cung Khôn có nước bẩn không tốt.” Tôi nói nhỏ.
Tổ Hàng nói: “Nước bẩn ở trong phong thủy đều là hung, ở cung Khôn thì lại càng hung. Nơi này đều bị hành vi của con người làm thay đổi từ trường vốn có. Dọn dẹp một chút đi.”
“Chỉ vậy thôi?” Đại diện tổ dân phố dường như không quá vui. Bởi vì nãy giờ đều là chỉ ra do sai lầm của bọn họ mà không có liên quan tới thiết kế của tiểu khu. Vậy thì họ khó mà bắt bồi thường được.
Tiểu Mạc liền nói: “Tôi đã nói rồi, những khu nhà tôi làm đều đã để thầy phong thủy xem qua. Những tiểu khu khác cũng chưa xảy ra chuyện này, chỉ có tiểu khu này của mọi người là có chuyện như vậy. Mọi người không biết tự vệ sinh của nơi mình sống gì cả.”
“Vậy các người thiết kế tiểu khu sao không để vị trí cho rác?”
“Rác không phải là bên bất động sản xử lý sao? Liên quan gì tới bên bán là chúng tôi? Chuyện này các người tìm bên bất động sản đi!”
Tôi nghe được, hóa ra phú nhị đại Tiểu Mạc không để ý thế sự cũng lại chơi chiêu này. Bên bất động sản đẩy sang bên bán, bên bán đẩy sang bên bất động sản. Một quả bóng cao su cứ đá tới đá lui như vậy.
Tổ Hàng không nói gì, lùi lại tới bên kia. Tôi đi theo tới, anh ấy mới nói nhỏ bên tai tôi: “Anh tới sớm, đã nhìn xung quanh một chút. Nơi này phía sau không có chỗ dựa, xa một chút là nhà máy xử lý rác, đã động thổ mấy năm nay rồi. Tiểu khu này muốn có con thì thật là khó.”
Tôi nhìn phía trước tiểu khu này, ở ven đường có vài tòa cao ốc được coi như biểu tượng cho khu khai phá này, hoàn toàn thành Đỉnh tâm sát. Nơi này mặt sau không có chỗ dựa, phía trước lại không có sân rộng, sao có thể là nơi để phát triển tốt.
Chỉ là, những điều này chúng tôi đều không nói ra, rốt cuộc nơi này là do nhà Tiểu Mạc bán, vẫn cho anh ta một chút mặt mũi.
Xem phong thủy xong, về lý thì sẽ là ăn cơm. Vốn tưởng vài người chúng tôi cùng ăn cơm, nhưng không ngờ Tiểu Mạc lại mang chúng tôi tới một nhà hàng gần đó. Dường như đã chuẩn bị từ sớm, ngay cả phòng và đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Còn có thêm vài người bạn của Tiểu Mạc, là những người chúng tôi không biết.
Mười hai người ngồi ở một bàn lớn, đồ ăn đầy bàn.
Mới ăn một lát thì có người đã nâng chén. Tất cả mọi người đều kính hướng về phía Tổ Hàng, nói lời hay, gì mà rất lợi hại, xem rất chuẩn.
Tổ Hàng không uống rượu, chỉ trầm mặt nhìn Tiểu Mạc, hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Người anh em tốt, để tôi kính rượu anh. Mặc kệ chuyện rối loạn lung tung thế nào, hôm nay cũng là chúng ta tụ hội. Tôi kính anh.” Tiểu Mạc cũng nâng chén rượu đi tới.
Thấy Tổ Hàng vẫn không nhúc nhích, Tiểu Mạc có chút mất mặt ngồi lại, nói: “Không uống thì không uống. Đây cũng không phải ngày đầu tiên quen biết anh, không so đo chuyện này. Ăn cơm, ăn cơm thôi. Khả Nhân ăn nhiều một chút. Cô ăn được chơi được thì anh ta cũng sẽ vui.”
Tôi trừng mắt nhìn tới: “Nói bừa gì thế?”
Một bữa cơm, đồ ăn không ngừng được mang lên. Tiểu Mạc còn ở bên tiếp đón: “Ha ha, này, đừng ăn nhiều cái đó nhanh no, phía sau còn nhiều đồ ngon. Giữ bụng để cái gì cũng nếm một chút.”
Rất nhiều đồ ăn đều chỉ nếm một hai miếng rồi bỏ, lại đổi tới món ngon khác. Tiểu Mạc vẫn ở đó cười ha hả, nói: “Ăn không hết thì đại diện tổ dân phố gói về. Khả Nhân, cô cũng gói về, đừng lãng phí.”
Tôi ngồi bên cạnh Tiểu Mạc, giật nhẹ ống tay áo của anh ta, đến gần anh ta hỏi: “Bữa cơm này anh cũng mất vài ngàn, đây không phải là quá khoa trương sao?”
“Không khoa trương, mượn sức nhân tâm thôi.” Anh ta nói.
Cơm nước xong đã là hơn 4 giờ chiều. Nhóm Tiểu Mạc còn muốn đi karaoke. Vốn dĩ tôi muốn từ chối, Tiểu Mạc một tay bám vào Tổ Hàng một tay bám vào tôi, nói: “Hát hò cho thả lỏng một chút. Yên tâm đi, ban ngày không có múa thoát y hay tay vịn gì đâu, chỉ người một nhà là chúng ta thôi.”
“Có phải anh bị Linh Tử đá rồi không?” Tôi hỏi. Anh ta như vậy thật sự rất giống như đang thất tình.
Tiểu Mạc sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vẫn là phụ nữ cẩn thận. Đi thôi, đi hát đi.”
Bởi vậy, khi chúng tôi từ quán karaoke ra thì đã là hơn 8 giờ tối. Tổ Hàng không uống rượu, đương nhiên anh ấy lái xe. Xe của Tiểu Mạc thì gọi tài xế đến lái về, còn Tiểu Mạc thì chúng tôi đưa về.
Tiểu Mạc uống nhiều, đã say nằm liệt trên ghế sau. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, nói: “Thất tình. Ài, bọn họ vậy mà cũng chia tay.”
Khi tôi dứt lời, đột nhiên Tổ Hàng quay đầu, cau mày, mắt nhíu lại, giẫm phanh rồi dừng xe ở ven đường.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
73 chương
23 chương
46 chương
72 chương
163 chương
1 chương