Chồng tôi là quỷ

Chương 374 : Chương 189-2

Lên cầu thang, ánh mặt trời chiếu xuống tay vịn bằng inox, ánh sáng phản chiếu khắp nơi. Bởi vì tay vịn có hoa văn, ánh sáng chiếu rất loạn khiến cả cầu thang đều có ánh mặt trời. Đàm Thiến liền nói: “Ánh sáng tốt thật, đường rất sáng.” Tôi gật đầu. Nhưng ở chỗ rẽ đầu tiên của cầu thang, ánh mắt tôi đảo qua góc gần đó, hình như có bóng dáng gì vừa lóe một cái. Trong lòng tôi cả kinh. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu tới như vậy, trong nhà hẳn không có quỷ được mới phải chứ. Sao vẫn có bóng dáng xuất hiện? Chẳng lẽ do tôi bị ảo giác? Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, ở một chỗ rẽ khác tôi lại lần nữa thấy được bóng dáng kia, hơn nữa lại ở phía sau tôi. Tôi cả kinh quay đầu nhìn lại, rốt cuộc đã thấy bóng dáng kia rất rõ. Đó không phải là quỷ, mà là ánh sáng phản ra từ tay vịn chiếu khắp nơi khiến bóng chúng tôi bị in trên mặt đất, in trên tường. Đi ở cầu thang, một người có thể có tới năm sáu cái bóng, có lớn có nhỏ. Mà chúng tôi có bốn người đi lên lầu nên xung quanh có rất nhiều bóng. “A!” Đàm Thiến ở phía trước kêu lên. Cô Tả vẫn dùng giọng vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc hỏi: “Sao thế?” “A, em nhìn lầm thôi, em thấy bóng của mình. Hơi không quen ạ.” Hóa ra Đàm Thiến cũng nhìn lầm. Tôi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em cũng nhìn lầm.” Chủ nhà đi ở sau cùng nói: “Inox này rất tốt, vẫn còn bóng loáng. Nhà này đã xây hơn mười lăm năm, hiện tại còn có thể sáng bóng như vậy, vẫn có thấy bóng mình trên inox. Inox trước kia đều là hàng thật giá thật, đâu như hiện tại, dùng mấy năm đã bị han rỉ.” Vì ông lão nhắc nhở như vậy tôi mới chú ý tới bóng người tay vịn. Bởi vì khắc hoa văn nên bóng người trong đó bị biến hình, lặp đi lặp lại. Tôi thầm thở dài trong lòng, đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt. Gương ở trong phong thủy rất quan trọng. Ngay cả màn hình TV, màn hình máy tính đều có thể xem như là gương. Như vậy inox sáng bóng này có thể soi bóng được thì cũng có thể tính là gương. Lại nhiều gương lộn xộn như vậy. Còn có cả bóng người trên tường của cầu thang nữa. Vừa tới lầu bốn thì chồng chị Lý từ trong phòng chạy vọt ra, nắm lấy dây thừng đặt ở cầu thang rồi lại chạy vào, anh ta thậm chí còn không để ý chúng tôi tới. Ông lão vừa thấy cảnh này lập tức chạy theo, đem một đứa bé trai đẩy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Sau đó chúng tôi nghe được tiếng la, tiếng khóc, tiếng chửi. Khóc là con trai chị Lý bị đẩy ra khỏi cửa, bé trai kia chừng bảy tám tuổi, vừa đập cửa vừa lớn tiếng kêu khóc: “Ba, mẹ, mẹ, mẹ…” Chị Lý đã đưa nó tới công ty hai lần cho nên chúng tôi cũng coi như có quen biết với cậu bé này. Tiếng mắng là của chồng chị Lý, anh ta gào lên: “Lý Khiết, cô muốn điên thì tự mình điên đi, đừng làm thương con của tôi. Hôm nay tôi đánh cho cô tỉnh ra! Tôi xem cô còn điên hay không điên.” Sau đó là tiếng đánh nhau, con trai chị Lý càng khóc to hơn: “Ba, đừng đánh mẹ. Đừng đánh mẹ…” Tiếng kêu chính là tiếng của chị Lý, chị ấy kêu lên: “Giết ngươi, ta chém chết ngươi. Các ngươi vào nhà ta, ta đánh chết các ngươi. Đừng buộc em, Hoa Phong, Đừng trói em, em đang cứu con cứu anh đấy. Trong nhà có quỷ! Có quỷ! Bọn chúng muốn hại con trai chúng ta!” Những lời này khiến chúng tôi ngoài cửa đều chấn động. Cô Tả ôm lấy đứa bé: “Mẹ cháu rốt cuộc bị làm sao vậy?” Đứa bé khóc lóc nói: “Mẹ cháu nói trong nhà có quỷ, muốn hại cháu. Mẹ cháu cả ngày cầm dao phay. Ba cháu lấy đèn bàn trong phòng đánh mẹ cháu. Đây là do mẹ cháu đánh.” Vừa nói cậu bé vừa kéo tay áo, chúng tôi nhìn thấy trên cánh tay đang được băng bó. Từ dấu vết băng bó, miệng vết thương hẳn rất lớn. Đàm Thiến nói nhỏ: “Thế này có lẽ phải khâu tới năm mũi. Chúng ta còn chưa thăm chị Lý.” Ở hoàn cảnh này, thật không hợp để chúng tôi vào thăm chị ấy.  Nhưng ngay lúc này cửa phòng mở ra, ông lão đi ra bế đứa bé lên: “Đừng khóc. Mẹ con ổn rồi. Chiều nay con ở nhà nhé, ông với ba đưa mẹ con tới bệnh viện.” Nói xong, ông lão quay sang chúng tôi thở dài, nói: “Không vào viện không được. Bọn cháu vào thăm đi, không sao rồi, trói lại rồi.” Ba chúng tôi đi vào trong phòng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng đến muốn bệnh. Nếu chị Lý thật sự cầm dao phay xông tới thì chúng tôi chạy không thoát được. === Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3