Chồng tôi là quỷ
Chương 346
Khi tôi về nhà sau giờ làm việc, tôi nghe được tiếng dì tôi đang nói chuyện với bà hàng xóm. Thấy tôi về, dì chỉ gật đầu.
Trong lúc chờ ăn tối, dì ngồi ở bàn, nói: “Nay bà hàng xóm nói ở ngôi nhà có nhiều người chết trong Cách mạng Văn Hóa kia có hương và đĩa được đặt ở lối vào sân. Có người tới đó làm lễ, ông thấy ai dám đến đó làm lễ? Làm lễ gì?”
Tôi cúi đầu ăn không nói lời nào.
Dì nói tiếp: “Một thanh niên gan dạ còn không dám tới đó vào ban ngày. Tiểu Kiệt, sau này con không được phép tới đó chơi, biết chưa?”
Con trai dì gật đầu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Lúc này tôi chỉ muốn làm như không biết gì.
Nửa đêm, tôi vẫn mặc quần áo vào, cầm nén hương, quả táo, dao và đĩa nhỏ rồi đi ra ngoài. Điều khác biệt là hôm nay tôi cũng chuẩn bị thêm một tờ giấy bạc nhỏ. Tổ Hàng hỏi tôi là ai sao? Tôi cũng từng hỏi anh ấy câu này.
Lúc đó tôi hỏi: “Anh là ai.”
“Chồng của cô.”
“Chúng ta chưa kết hôn.”
“Chúng ta có giấy đăng ký kết hôn. Cô… xem thử đi.”
“Anh… Thật sự sao… Sao lại là tôi?”
“Khế ước Minh hôn do chính cô ký, tôi cũng muốn nói, tại sao lại không phải là một cô gái xinh đẹp.”
Tôi vẫn nhớ những gì mình đã nói lúc đó. Và bây giờ anh ấy cũng hỏi tôi như vậy nên tôi viết cho anh ấy một mảnh giấy nhỏ. Trên đó viết:
“Cô là ai?”
“Vợ anh.”
“Chúng ta chưa kết hôn.”
“Có giấy đăng ký kết hôn. Anh có thể xem. Ở chỗ Phán quan.”
Anh có nhớ cuộc trò chuyện này không?
Tôi chuẩn bị xong rồi đi xuống nhà, miệng vẫn mỉm cười. Nhưng vừa xuống nhà đã gặp ba tôi đang đứng sau quầy. Đã mười một giờ rồi, sao ông vẫn chưa đi ngủ? Và chỉ ngồi đó mà không bật đèn.
Tôi lo lắng giấu đồ ra sau lưng, cười nói: “Ba, sao ba vẫn chưa ngủ?”
Ba tôi bình thản đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước cửa hàng. Rồi ba nói: “Con đặt hương trước sân nhà kia à?”
Tôi im lặng, thật ra ba tôi ngồi đợi tôi ở đây tới tận nửa đêm tức ba tôi đã đoán được rồi. Những gì ông nói không hề muốn truy vấn mà chỉ muốn nói rõ vấn đề.
Vẻ mặt ba tôi đột nhiên tức giận. Ông mở cửa ra, nói: “Đi, đi đi. Con muốn đi cùng quỷ đó, không cần ba nữa thì đi đi. Đừng về nữa! Con muốn ba tức chết phải không? Khả Nhân, trước đây con đâu có như vậy. Sầm Tổ Hàng không còn nữa, con không hiểu sao? Tại sao con cứ phải dính vào chuyện này?”
Cửa mở, nhưng tôi không thể bước ra. Tôi chậm rãi nói: “Ba, con sẽ không gặp nguy hiểm. Con chỉ thắp hương thôi, Tổ Hàng ở trong đó. Không phải lúc đầu ba chấp nhận tụi con rồi sao?”
Ba tôi thở nặng nhọc như muốn chửi rủa gì đó, chợt có tiếng dì bước xuống cầu thang, nói: “Đã nửa đêm rồi, hai người làm gì vậy? Ngày mai nói không được sao mà còn chưa đi ngủ?”
“Con muốn ra ngoài.” Tôi nói nhỏ.
Ba tôi kêu lên: “Đi đi, đi đi, đừng về nữa, đi cho bị quỷ bóp cổ chết đi!”
“Ông đang nói nhảm gì thế?” Dì nói, cố gắng kéo ba tôi lên lầu.
Tôi cũng biết với tình hình này, nếu tôi không đi thì có lẽ tôi sẽ không thể ra khỏi nhà đêm nay. Nhưng nếu tôi ra ngoài lại không biết ba tôi sẽ tức giận tới nhường nào.
Lúc này ba tôi đã có dì bên cạnh nên tôi lựa chọn đi ra ngoài. Tôi không biết hiện tại Tổ Hàng đã xảy ra chuyện gì. Khi tôi đi ra khỏi nhà vẫn còn nghe tiếng ba tôi quát lên phía sau: “Vương Khả Nhân! Con…”
Giọng của ông đột ngột biến mất, sau đó là tiếng rơi xuống đất. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy dì đang quỳ xuống khóc đỡ ba tôi, ba tôi… đã ngất đi!
Chuyện thành ra thế này khiến công việc bị gián đoạn. Tôi chưa bao giờ nghĩ ba tôi sẽ choáng váng vì tôi. Khi Tổ Hàng tìm tới tôi thì ba tôi cũng điềm tĩnh và ổn định hơn lúc này rất nhiều. Nhưng bây giờ ông đang bị ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Tôi hốt hoảng gọi cấp cứu, sau đó dùng hết sức có thể, tôi và dì đưa ba tôi vào bệnh viện. Ba tôi được cấp cứu, tôi và dì ngồi đợi bên ngoài. Dì đỏ mắt, hỏi: “Có chuyện quái quỷ gì thế? Sao ba con lại đột nhiên như vậy? Con đã nói gì với ba con?
Lòng tôi cũng rối bời. Tôi lấy ra điện thoại gọi cho Tổ Hàng. Hành động này đã trở thành thói quen của tôi, phải đến khi giọng tổng đài thông báo không liên lạc được thì tôi mới giật mình cúp máy.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
73 chương
23 chương
46 chương
72 chương
163 chương
1 chương