Chồng tôi là quỷ
Chương 320
“Ừ, đừng đi. Gặp nhau sau.” Tổ Hàng cắt đứt cuộc gọi, lại im lặng.
Chúng tôi đều im lặng, điều này chứng tỏ không phải Ngụy Hoa tới đây hại chết Sầm Chu. Như vậy tức là có một người khác, người này rất có thể chính là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.
Bận rộn cả đêm, quay về căn biệt thự kia tôi đã buồn ngủ lắm rồi. Sau khi tắm rửa xong tôi nằm vật ra giường, còn Tổ Hàng vẫn ngồi trước bàn nhỏ ghi chép lại gia phả coi như luyện chữ.
Hẳn anh ấy vẫn nghĩ tới chuyện đêm nay. Sầm Chu này vừa mới có một chút manh mối đã bị hại chết. Nói cách khác không chừng nhất cử nhất động của chúng tôi đều bị người đứng phía sau kia theo dõi. Nhưng người đứng phía sau kia có thể ra tay với Sầm Chu thì vì cái gì mà không trực tiếp giết chết chúng tôi? Không phải như thế sẽ càng nhanh giải quyết chuyện này sao?
Hoặc đơn giản hơn, giết chết tôi, như vậy sẽ không còn ai để chứng minh thân phận Tổ Hàng, để lại Tổ Hàng như này sẽ có rất nhiều phiền toái. Nhưng vì cái gì mà đối phương lại không chọn phương pháp đơn giản và tiện gọn này?
Tôi mải suy nghĩ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy đã là hơn tám giờ rưỡi sáng, là Đàm Thiến gọi tới, cô ấy nói: “Khả Nhân, hôm nay mình đi muộn. Cậu mua giúp mình bữ sáng, hai cái bánh bao là được.”
Tôi nhìn đồng hồ liền nhảy dựng lên: “Mình còn chưa đánh răng rửa mặt. Hôm nay chúng ta đành nhìn đói thôi.” Ngắt cuộc gọi, tôi vọt vào phòng tắm. Mỗi khi phải thức khuya như hôm qua thì tôi không cách nào tỉnh dậy đúng giờ được. Vậy mà khi tôi từ phòng tắm đi ra, Tổ Hàng vẫn ngồi trên giường viết chữ, anh ấy cả đêm không ngủ.
Tôi nghĩ lúc này bất an nhất hẳn là Tổ Hàng. Rốt cuộc chuyện này được anh ấy để ý nhất, vậy mà vừa có manh mối lại xảy ra chuyện. Hàng loạt chuyện xảy ra như bị người khác khống chế khiến có cảm giác thật khó chịu.
Tổ Hàng cầm lấy chìa khóa xe, nói: “Anh đưa em đi, đi nhanh một chút sẽ không bị muộn.”
Tôi do dự một chút, nắm lấy tay đang cầm chìa khóa của anh ấy, nói: “Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Anh ấy hơi mỉm cười: “Không cần, anh không sao. Đi thôi, vừa mới tìm được việc, đừng để lại mất.”
Thời gian này đi làm không có tiệc cưới nào đặt nên chúng tôi đều tương đối thanh nhàn. Cho nên tôi cùng Đàm Thiến có thể khi chưa có khách thì tránh ra phía sau tủ quần áo lớn để ăn sáng.
Mới ăn một lát, nhân viên lễ tân đã đem lịch làm đưa cho chúng tôi, bảo chúng tôi nhớ kỹ lịch. Bởi vì nhân viên trang điểm là chính, chúng tôi chi là phụ nên phải chủ động trong công việc, không cần việc gì cũng phải do nhân viên trang điểm phân phó.
Nhìn thời gian biểu, tôi liền đau đầu. Ngày hôm sau có ba tiệc cưới, bởi vì là ngày lành nên người kết hôn tương đối nhiều. Có hai đám là do công ty chúng tôi tổ chức, còn một đám chỉ là trang điểm cùng trang trí xe cưới, không cần tổ chức. Còn một tuần sau có một lễ cưới tập thể, đến lúc đó càng thêm bận rộn.
Lịch làm việc vừa phát được vài phút đã nghe được tiếng giám đốc nói lớn ở bên ngoài: “Tất cả mọi người đã nhận được lịch trong nửa tháng tới rồi chứ? Ha ha, mấy ngày nay công việc rất thuận lợi, mọi người nỗ lực một chút, tháng sau chúng ta có thể có thưởng.”
Không biết có phải do năng lượng từ Sơn hải trấn bắt đầu có tác dụng, người phụ nữ kia đồng ý công ty chúng tôi bồi thường thêm vào với công ty bảo hiểm, rồi hôn lễ tập thể kia nhất định có thể kiếm được món lời lớn, lại còn có thể quảng bá cho công ty luôn, sao giám đốc lại không vui cho được?
Giám đốc ở phía trước vui vẻ nói cười, tôi cùng Đàm Thiến ở sau tủ quần áo lại cùng thở dài. Điều này có nghĩa nửa tháng tới sẽ rất bận. Tuy rằng công ty vẫn luôn treo biển thông báo tuyển nhân viên ở cửa, nhưng nhận thêm nhân viên đều chỉ làm những việc vặt như chúng tôi, thậm chí còn không được như chúng tôi, mấy người vào làm được một ngày đã nghỉ mất. Công việc sẽ càng thêm bận rộn.
Hàng ngày bận rộn khiến tôi quên đi rất nhiều chuyện. Thật ra cũng không phải tôi cố ý muốn quên, mà cả ngày làm việc vất vả nên tối về chỉ có lăn ra giường để ngủ. Trong hoàn cảnh như vậy tôi không cách nào nghĩ ngợi được gì. Cho đến khi nhận được lá thư kia mới hiến tôi nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
Thư gửi tới công ty, viết người nhận là Vương Khả Nhân. Khi nhân viên lễ tân đem thư tới cho tôi, tôi còn sửng sốt mất một lúc mới nhận lấy thư. Đầu tiên là thời đại này đã không còn nhiều người sẽ viết thư, sau đó là không có mấy người biết được tôi đi làm ở chỗ này, thư không nên gửi đến đây mới phải.
Tôi nhìn thư, theo dấu bưu điện thì mới gửi ngày hôm qua. Không có tên và địa chỉ người gửi. Đàm Thiến ngồi cạnh tôi, cười nói: “Chắc là thư tình, thời đại này còn có người viết thư à? Đọc đi, đọc đi.”
Tôi đầy nghi hoặc xé phong thư ra. Động tác của Đàm Thiến nhanh hơn, nhanh chóng lấy lá thư, xoay người vào phía sau tủ. Tuy thời gian làm việc không cho phép làm việc riêng nhưng nơi này có rất nhiều tủ quần áo cao để đặt lễ phục, mà một bên có phòng thay quần áo nên camera không hướng về phía này. Người trong tiệm đều biết, có việc cá nhân đều trốn vào chỗ này.
Đàm Thiến đã mở thư ra, sau đó cả người ngây dại, hét lên một tiếng, buông rơi lá thư, mặt đã trắng xanh.
Tôi nghi hoặc nhặt lá thư lên, trên tờ giấy chỉ viết hai câu: Khả Nhân, tôi muốn mặc áo cưới số 79 trong tiệm các cô. Trang điểm cho tôi thật đẹp nhé. Lệ Lệ.
Thời gian viết thư là ngày hôm qua.
Tôi cũng ngây dại, tay cầm lá thư đã run lên.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
73 chương
23 chương
46 chương
72 chương
163 chương
1 chương