Chồng tôi là quỷ
Chương 290
Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Y Y, nói cô ấy tìm được một công ty quảng cáo rất nhỏ, nơi đó cần hai nhân viên in ấn, thi thoảng cũng thiết kế thẻ bài gì đó. Tóm lại đó chính là một công ty rất nhỏ làm những công việc lặt vặt.
Tôi cũng không kén chọn, nghĩ cứ qua xem sao, nếu tiền lương phù hợp thì có thể làm.
Ngồi xe bus đi tới cửa hàng kia, tôi nghĩ tới tối qua khi ăn cơm, Linh Tử nhận được điện thoại của cảnh sát Trương. Nói đơn giản là đang tố cáo Tổ Hàng, nói Tổ Hàng ra tay dã man như thế nào, khiến cho toàn nhà đầy máu. Sau khi treo điện thoại, Linh Tử hỏi chúng tôi chuyện như thế nào.
Tổ Hàng kể ngắn gọn mấy câu không hề có cảm xúc.
Sau khi anh ấy nói xong, Lương Dật nhìn chằm chằm vào tay anh ấy, lại một lần dò hỏi có phải thật sự dùng tay cắm vào trong thân thể, từ xương sườn móc ra trái tim.
Tổ Hàng gật gật đầu, sau đó Lương Dật vọt tới nhà vệ sinh nôn ọe.
Biểu hiện của Sầm Hằng thì tốt hơn một chút, ít nhất không nôn ọe.
Xuống xe bus, tôi gọi điện thoại cho Y Y, sau khi hỏi đường liền đi tới cửa hàng kia. Nhưng tôi đi chưa được vài bước đã bị lão Sầm khùng điên kia cản bước.
Khi nhìn thấy ông ta, tôi kinh ngạc, nhưng tôi rất nhanh khiến mình bình tĩnh trở lại, nhìn người đi đường xung quanh, nhắc nhở bản thân không được cùng ông ta đi tới chỗ không người. Tôi hỏi: “Ông muốn gì?”
Sầm khùng điên đã thay quần áo, người mặc quần áo mới tinh, chỉ là vẫn mang theo túi xách cũ kĩ màu đen. Gương mặt đen nhánh của ông ta cười rộ lên, ngay cả đôi mắt cũng không thấy, nói: “Ngươi họ Sầm?”
“Tôi…” Tôi dừng một chút, trong lòng nghĩ lão Sầm khùng điên này sẽ không phải là Boss đứng sau tất cả chuyện này chứ. Tôi nói: “Tôi họ Vương, nhưng là ba tôi nhận nuôi tôi từ Sầm Gia thôn ra.”
“A, ngươi biết ngươi là con cái nhà ai không?”
“Không biết, khi đó tôi mới vài tuổi. Ba tôi cũng không biết, toàn bộ người trong thôn đã không còn.”
“Vậy… này, đừng đi. Tôi cũng họ Sầm, tôi là con cháu Sầm gia. Chúng ta là họ hàng thân thích.”
“Tôi với ông không có liên quan.” Tôi kêu lên, bước chân nhanh hơn.
“Này, đừng chạy nữa. Các ngươi đi tới thị trấn XX thì chắc chắn đã tra được nơi đó. Tôi biết một số chuyện, tôi có thể nói cho các ngươi.”
Ông ta đã thành công khiến tôi dừng bước. Kỳ thật tôi rất lo lắng, bởi vì tôi đang đơn độc đối mặt với Sầm khùng điên. Nhưng tôi cũng rất hưng phấn, ngay từ đầu Tổ Hàng bảo tôi nói mình là con cháu Sầm gia còn không phải để có kết quả như lúc này sao? Tôi cùng Tổ Hàng đi xem phong thủy nhiều nơi như vậy còn không phải để dụ dỗ những kẻ phía sau xuất hiện sao? Hiện tại xem như là thành công, chỉ cần dũng cảm một chút là chúng tôi có thể có được rất nhiều.
Thấy tôi dừng bước, Sầm khùng điên lúc này mới nói: “Được rồi, chỗ này nắng quá, chúng ta đi chỗ khác đi.”
“Được, tôi đưa ông đi!” Tôi nói trước. Nếu cần phải nói chuyện thì tôi sẽ chọn địa điểm, như vậy ít nhất có thể bớt được một phần nguy hiểm. Đồng thời tôi cũng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tổ Hàng.
Nhưng Sầm khùng điên kia lại nói: “Tôi nói chuyện với cô, đừng kêu tiểu quỷ kia tới.”
Tiểu quỷ? Tổ Hàng? Tôi do dự một chút, đưa ông ta vào KFC. KFC lúc nào cũng có người, hơn nữa bên trong có camera, còn có người phục vụ đứng nhìn, ông ta sẽ không có cơ hội ra tay làm gì tôi cả. Mà ông ta có ngấm ngầm làm gì tôi cũng không chắc có thể làm được.
Vào KFC, tôi gọi hai ly trà sữa rồi ngồi xuống cùng ông ta.
Ông ta nhìn xung quanh, dường như không quen với những nơi như này. Vừa lúc lại hợp lý tôi, cái này gọi là địa lợi. Tôi hỏi: “Nói đi, ông biết chuyện gì?”
“Nơi này…”
“Không có ai chú ý tới chúng ta nói chuyện đâu. Trước tiên ông hãy nói ông tên là gì đi.”
“Gia phả trong tay cô?” Sầm khùng điên hỏi.
Sầm khùng điên vừa nói là tôi biết ông ta không lừa tôi, chắc chắn ông ta biết được chuyện gì đó. “Gia phả đã không còn, hóa vàng cho tổ tông rồi. Dù sao hiện tại Sầm gia chúng ta cũng không có mấy người, giữ lại cũng không để làm gì.”
“Đốt? Đốt? Sao lại đốt đi?”
“Đốt đi thì sao?” Tôi hỏi.
“Kẻ năm ấy khiến Quốc Hưng ra tay chắc chắn là một trong mười người anh em của hắn, không có gia phả thì tôi không nhớ rõ mười anh em đó có những ai.” Ông ta vừa nói vừa vỗ vào đâu, “Tôi thường xuyên không nhớ được rõ.”
Người phía sau là một trong mười anh em của Sầm Quốc Hưng! Oa! Sầm khùng điên có lẽ thật sự đúng.
Tôi hỏi: “Vậy ông tên là gì?”
“Tôi… Sầm Tổ Hàng!”
“Ông nghĩ kĩ lại đi, rốt cuộc ông tên là gì?”
“Sao tôi lại nhớ sai được? Tôi là Sầm Tổ Hàng.”
Tôi âm thầm thở hắt ra, chính ông ta cũng vừa nói ông ta thường xuyên sẽ quên một chút chuyện, như vậy rốt cuộc ông ta là Sầm Tổ Hàng hay nhớ nhầm, chuyện này vẫn cần xem xét.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
73 chương
23 chương
46 chương
72 chương
163 chương
1 chương