Chiều hôm đó chúng tôi quay lại nội thành, cũng an bài mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm ở khách sạn năm sao. Chúng tôi đặt 3 phòng ở khách sạn để mọi người tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi một chút. Những việc này đều do Tiểu Mạc làm, tôi thật sự mệt mỏi, cũng cảm thấy bộ quần áo cô dâu này thật bất tiện, bất tiện đầu tiên là thay quần áo khi tắm rửa. Sau khi tôi tắm rửa chải đầu xong là Khúc Thiên đi tắm. Trên người Khúc Thiên luôn mang theo định thi châu, giữ nhiệt độ không cao, cơ thể không ra mồ hôi, nhưng vì muốn thân thể luôn gọn gàng sạch sẽ nên vẫn phải tắm rửa thường xuyên. Tôi ngồi trên sô pha hong khô tóc của mình, Lương Dật thấy trong phòng có người liền đi tới, ngồi ở đối diện tôi. Tôi cũng không để ý tới, rốt cuộc nhiều người như vậy, chỉ đặt ba phòng, cậu ta tới đây tắm rửa cũng không có gì lạ. Có điều sau khi cậu ta ngồi xuống rồi, nhìn bốn phía xung quanh rồi nói nhỏ: “Vương Khả Nhân, tối qua chị kết hôn… Chú rể kia là quỷ phải không?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, do dự một chút mới nói: “Bây giờ cậu mới biết à?” “Ách, thật sao? Thật sao? Như vậy… ách… Khúc Thiên thật sự không phải là người!” “Cậu cảm thấy thế nào?” Bọn họ có thể để Lương Dật tham gia lần này, dù cậu ta chẳng có nhiệm vụ gì thì cũng là một người chứng kiến mọi chuyện, biết toàn bộ quá trình, tức là đã tín nhiệm cậu ta. “Khúc Thiên, thật sự không phải là Khúc Thiên. Anh ấy là quỷ cùng kết hôn với chị. Chuyện này… Chị…” Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Khúc Thiên từ bên trong đi ra. Biểu tình trên gương mặt Lương Dật càng đẹp mắt, trong nháy mắt tái đi, sau đó run rẩy đứng lên chạy ra khỏi cửa, ngay cả cửa phòng cũng không đóng lại. “Cậu ta làm sao thế?” “Biết Khúc Thiên không phải là người. Anh ngồi đi.” Tôi nói. Anh ấy ngồi đối diện với tôi, chờ tôi nói chuyện. Tôi cười một cái, biết như vậy mới là Sầm Tổ Hàng chân chính, Sầm Tổ Hàng mà nói tràng giang đại hải mới là có vấn đề. Tôi đưa tay ra, nói: “Đưa tay đây.” Anh ấy do dự một chút rồi đưa tay ra. Trên mu bàn tay không có một chút dấu vết, tôi nhíu nhíu mi, hỏi: “Vết thương Sầm Mai cắn đâu? Không phải cô ta cắn chảy máu sao?” Tay anh ấy run lên, miệng vết thương dần xuất hiện. Vừa rồi là tay Khúc Thiên, hiện tại mới là tay Sầm Tổ Hàng. Trên mu bàn tay có mấy vết thương không có vẻ gì là đang lành. “Cô ta cắn anh làm gì? Đừng nói là cô ta chưa luyện chế xong nên phải ăn máu của anh.” Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Sầm Mai cắn từng miếng thịt của Tổ Hàng, lắc đầu, xua tan hình ảnh đó đi. “Cô ta hận thôi. Cô ta muốn cho Ngụy Hoa dùng đạo pháp che lại tâm trí của anh, mang anh rời đi. Chỉ là không nghĩ tới Tiểu Mạc cùng Sầm Hằng cũng đi tới. Sầm Mai tập trung vào anh, khi Ngụy Hoa cảm giác được có người tới gần thì đạn đã bắn tới. Hắn làm sống lại chính mình chính là nước cờ sai nhất của hắn. Trở thành người, hoặc là nói hiện tại hắn là dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, bị đạn bắn vào hắn sẽ chết.” “Vậy nên Sầm Mai liền cắn anh?” “Phải, cô ta biết anh đang lừa cô ta.” Cô gái này đã thành quỷ sao lại còn ra vẻ như vậy? Tôi kéo tay anh ấy lại gần, cắn xuống miệng vết thương kia. “Á…” Anh ấy không dám giật tay ra, tôi biết anh ấy muốn giật tay ra thì hoàn toàn có thể. Nhưng anh ấy không làm như vậy, anh ấy mà giật tay ra thì có lẽ tôi sẽ bị ngã sang một bên. Cho nên anh ấy cứ chịu đựng đau như vậy, để mặc cho tôi cắn. Mùi vị máu kia rất quen thuộc, cũng rất nồng, không cảm thấy khó chịu lắm, tôi liền hút máu vào trong miệng. Khi tôi buông anh ấy ra, trên mu bàn tay anh ấy đã lộ ra vết máu mới. Nhìn vết máu kia nhỏ giọt, tôi hài lòng cười nói. “Tốt, cắn em đi. Nè.” Tôi đưa tay trái duỗi ra trước mặt anh ấy. “Làm gì?” Anh ấy hỏi. “Cho anh cắn một miếng. Để chưa thương, không thì vết thương này vĩnh viễn không lành được.” Tôi nói. Anh ấy nhìn tay của tôi, cười: “Cắn chảy máu ở mu bàn tay sẽ rất đau.” “Anh cũng bị em cắn chảy máu.” Anh ấy đẩy tay của tôi ra: “Được rồi, dùng cách của Linh Tử, lấy ống tiêm rút ít máu đi. Như vậy không đau mấy, miệng vết thương còn nhỏ, một lúc là sẽ bình thường.” Tôi thất thần, vào lúc này sao anh ấy còn có thể nghĩ được như thế? Cửa phòng bị đẩy ra, Sầm Hằng cầm theo một chiếc quần lót đi vào, hơi khựng lại, một hồi lâu mới nói: “Phòng tắm bên này không có ai dùng phải không, tôi muốn tắm. Hai người tắm xong rồi thì xuống phòng tiệc trước đi, chắc đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi.” Thật đúng là đồ ngốc, không thấy người ta đang ngọt ngào sao, sao lại nói được một câu thô thiển như vậy? Khi chúng tôi xuống lầu vào phòng tiệc, chú Lý và đồ đệ của mình, Tiểu Cảnh và hai đứa bé kia cũng đã ngồi ở đó. Tôi hỏi: “Chị Kim Tử đâu? Còn chưa tắm xong sao?” Những lúc như này không phải là ưu tiên phụ nữ tắm trước hay sao? Trong những người này tôi quen thân với chị Kim Tử hơn.