Chồng tôi là quỷ

Chương 247 : Chương 125-2

Tổ Hàng thắp hương, vái lạy, Sầm Hằng cũng đi theo làm. Chỉ là Tổ Hàng không nói gì cả, Sầm Hằng cầm hương hướng về bài vị, nói: “Thưa các tổ tổng, con là Sầm Hằng, lần đầu tiên con về thăm nhà. Từ khi còn nhỏ con đã ở cô nhi viện, dì không cho con đi. Lớn lên một chút cũng không trở về thăm. Hiện tại con khá tốt, con là cảnh sát, mong tổ tông phù hộ để sự nghiệp con thành công, sang năm khi có đề bạt phó sở cảnh sát con có thể được nhận. Còn có vợ của con, đã đăng ký nhưng chưa đãi tiệc rượu, mong tổ tông phù hộ để con sinh được một đứa con trai. Này này! Các người làm gì vậy?” Khi anh ta lải nhải với các vị tổ tông như đang thỉnh Bồ Tát thì tất cả mọi người đều lu bù bận việc. Tôi đứng ở giữa cười cười nhìn anh ta, nhưng những người khác thì đều đang bận rộn. Linh Tử đã bắt đầu xem các bài vị, nhìn trên đó xem có thấy manh mối đặc biệt gì không. Kim Tử thì đang nhìn bàn ghế trong từ đường. Tiểu Mạc đang xem xét phía sau giá đặt bài vị, Tổ Hàng đã đốt một chậu than, đang xé từng tờ gia phả ném vào. Sầm Hằng kêu lên: “Anh đốt gia phả?” “Thứ bọn chúng muốn cướp, sau khi ta đã nhớ trong lòng thì thiêu sẽ là an toàn nhất.” Hóa ra mỗi ngày anh ấy đều xem gia phả, cho dù đã xem rất kỹ nhưng vẫn xem, từng chi tiết nhỏ trong gia phả đều cẩn thận nhớ kỹ, là bởi vì khi đó anh ấy cũng đã biết gia phả sẽ bị thiêu hủy. Tôi không có việc gì làm, cứ đứng vậy nhìn bọn họ bận rộn. Linh Tử đang bò trên giá đựng bài vị, đột nhiên lấy một bài vị ném về phía Tổ Hàng. Tổ Hàng đưa tay bắt lấy, tôi cũng đi tới, thấy được mấy chữ trên bài vị. “Sầm Quốc Hưng?” Tôi khẽ kêu lên ngoài ý muốn. Sầm Quốc Hưng không phải là sự sỉ nhục của gia tộc, là người xấu, bị xóa tên khỏi gia phả sao? Sao lại có bài vị của hắn ở chỗ này? Linh Tử từ trên giá nhảy xuống, nói: “Nhà anh có mấy Sầm Quốc Hưng? Tôi nhớ rõ mấy năm trước chính tôi đã gặp Sầm Quốc Hưng còn sống. Cho dù khi đó hắn có chuyện gì thì cũng vẫn là còn sống. Còn bài vị này ít nhất đã có mấy chục năm rồi.” Kim Tử lau khô một cái ghế, ngồi xuống: “Chỉ có một khả năng, Sầm Quốc Hưng luyện hóa tiểu quỷ là nhiệm vụ bí mật gia tộc giao cho hắn, cho nên sau khi xảy ra chuyện hắn đã bị loại bỏ khỏi gia phả. Mà từ khi hắn bị loại bỏ khỏi gia phả đến lúc Ngụy Hoa trừu hồn toàn bộ thôn cũng phải mấy năm. Trong thời gian mấy năm này, có thể nói sau khi hắn rời khỏi Sầm Gia thôn thì bài vị mới được đặt nơi này. Cũng nên nhớ rằng, Ngụy Hoa là Ngụy Họa, còn Sầm Quốc Hưng chưa từng hại chúng ta.” “Nói có lý.” Linh Tử nói. Sầm Tổ Hàng đem bài vị kia đặt lại lên trên. Sau khi xác định nơi này không có thứ gì có giá trị, anh ấy đưa chúng tôi đi tới nhà trưởng thôn. Lúc này mục tiêu của chúng tôi đã rõ ràng, chính là đi tìm những thứ có ghi chép lại, tìm nội dung có liên quan tới chuyện luyện hóa một nam một nữ thuần âm thuần dương. Chỉ cần có đề cập tới chuyện này là đều cần phải xem. Ở Sầm gia sự dạy dỗ thường đều do các trưởng bối truyền lại. Chính Tổ Hàng cũng từng nói, anh ấy rất ít khi đọc các loại sách về đạo giáo, bởi vì đều được trưởng bối cẩm tay chỉ dạy. Ngay cả ba quyển của Sầm Tổ Dược mà Linh Tử cầm kia anh ấy đều chưa từng đọc. Nhà trưởng thôn tồi tệ hơn so với chúng tôi nghĩ. Cái gì cũng không có, ngay cả tường cũng đổ, chỉ còn lại bùn lầy. Chị Kim Tử nói: “Xem đi, nhà gạch xanh vẫn có ích, mấy trăm năm còn đứng sừng sững. Nhà đất hiện giờ chỉ có thể thành bùn lầy lội thôi. Như vậy sao có thể tìm?” Tiểu Mạc lấy điện thoại ra, nói: “Gọi hai chiếc máy xúc vào là ngày mai có thể xúc hết bùn đi.” “Máy xúc vào được đây sao? Con đường kia nhỏ như vậy.” Tiểu Mạc đột nhiên kêu lên: “Điện thoại không có tín hiệu?” Chúng tôi đều sửng sốt một chút, tôi nói: “Lần trước khi chúng tôi tới đây, Tổ Hàng đá phá hủy trận pháp, hẳn có tín hiệu mới đúng.” Tôi vừa nói vừa lấy ra điện thoại, điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu. Linh Tử nói: “Còn may, tôi đã để lại bùa phân hồn, bằng không nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể giết chết chúng ta ở chỗ này.” “Có người vào được, khôi phục trận pháp? Ở chỗ này còn có thứ gì cần tới trận pháp đâu?” Phía trước là ngôi mộ ở dưới gốc đa, ngôi mộ kia đã bị Linh Tử phá hủy một lần, bị Tổ Hàng phá hủy một lần, hiện tại người đứng phía sau còn muốn bày trận trấn áp cái gì? Còn có thứ gì trong thôn mà chúng tôi không biết? Khi chúng tôi đang cảm thấy khó hiểu thì một âm thanh đột nhiên truyền tới, đáng sợ tới mức khiến tôi kinh sợ. Đó là giọng của một ông già, giống như hét vào trong không trung, tiếng kêu rất lớn: “Chị Mai! Chị đang ở đâu? Em biết chị đã quay về. cChị Mai! Chị xuất hiện đi.” Tổ Hàng cẩn thận nghe, suy nghĩ một lúc, nói: “Hắn đang gọi Sầm Mai, gọi Sầm Mai là chị thì chỉ có thể là Sầm Tổ Trạch. Chiếc xe màu đen ở đầu thôn kia chính là xe của Sầm Tổ Trạch.” Linh Tử lập tức nói: “Đi xem hắn vào với ai!”