Chồng tôi là quỷ
Chương 17 : Chương 9-1
Tôi chống vào tường đứng lên, lau nước mắt trên mặt: “Tôi sợ.”
Khúc Thiên cười lạnh: “Hừ, tôi còn tưởng cô đi cùng tôi một chuyến tới thôn Sầm Gia thì lá gan đã được luyện rồi chứ, sao vẫn còn nhát gan như vậy? Đêm nay có gì mà tính, ở thôn Sầm Gia kia mới khủng bố.”
Anh ta vừa nói vừa đi lên lầu, tôi vội vàng chạy nhanh theo. Nếu là một mình, tôi e rằng ngay cả gan đi lên lầu tôi cũng không có.
Tôi đi sát phía sau Khúc Thiên, nhưng lại không dám nắm tay anh ta.
Khi tôi nhìn đến tay anh ta lại bị ý niệm của mình dọa sợ. Thế nhưng tôi lại muốn nắm lấy tay anh ta! Vì cái gì mà tôi muốn nắm tay anh ta nhỉ? Bởi vì tôi sợ hãi? Tôi sợ hãi cái gì? Sợ quỷ? Nhưng Khúc Thiên không phải là quỷ sao? Hơn nữa anh ta lại còn là một quỷ rất lợi hại.
Lên tới lầu, Khúc Thiên mở cửa ra, tôi cũng đi theo sát vào. Anh ta đột nhiên dừng lại, nói: “Cô còn định đi theo tôi à, đêm nay muốn ngủ cùng tôi?”
Lúc này tôi mới ý thức được mình đã đi theo tới tận cửa phòng anh ta, liền vội vàng chạy nhanh về hướng phòng của tôi. Khúc Thiên dựa vào cánh cửa nhìn tôi, nói: “Cô là vợ minh hôn của tôi, nhưng không phải là vợ của Khúc Thiên.”
Tôi nghe anh ta nói vậy có chút ngại ngùng, bèn nhanh chóng chạy vào phòng, sau đó đóng cửa, mới nghĩ đến ý tứ câu nói của anh ta.
“Cô là vợ minh hôn của tôi, nhưng không phải là vợ của Khúc Thiên.”
Có ý tứ gì? Chính là nói anh ta sẽ chạm vào tôi nhưng sẽ không dùng thân thể Khúc Thiên chạm vào tôi sao? Giống như mấy đêm trước?
Bởi vì câu nói này của anh ta khiến cả đêm tôi không ngủ, cứ như vậy mở to mắt tới khi hừng đông, tận khi trời sáng rõ tôi mới ngủ. Cũng may đây là thời kỳ chuẩn bị bài tốt nghiệp, chỉ cần hoàn thiện tác phẩm tốt nghiệp, không cần phải tới lớp điểm danh. Bằng không mấy ngày nay tôi làm việc và nghỉ ngơi vô tổ chức như vậy có thể khiến tôi bị cấm thi.
***
Cuộc sống của tôi dường như cũng không có gì thay đổi.
Ngoại trừ khi từ trường học trở về phải tránh không để bạn bè bắt gặp ra thì không có gì đặc biệt.
Tôi không biết Khúc Thiên đi làm gì, chúng tôi chạm mặt nhau thật sự rất ít. Có đôi khi anh ta đến khuya mới trở về, thân thể còn bị thương. Tôi rất khó tưởng tượng anh ta có tâm hồn của người 60 tuổi sao lại còn đánh nhau với người ta.
Cuối tuần, vốn tôi muốn về nhà với cha tôi. Thứ nhất là để trông cửa hàng giúp ông, thứ hai là để nói với công chuyện ngày đó. Ít nhất cũng muốn ông biết thái độ của mình, tôi không phản đối ông tái hôn.
Nhưng buổi sáng tôi còn chưa ra khỏi giường thì đã nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là giọng của Khúc Thiên: “Vương Khả Nhân, chuẩn bị một chút, chúng ta đi tới nhà Khúc Thiên.”
Tôi từ trên giường bật dậy, quát ra phía cửa: “Tôi đi làm gì?” Chưa nói tới việc anh ta quấy rầy giấc ngủ của tôi, mà tôi lấy thân phận gì để đến nhà Khúc Thiên. Anh ta chiếm thân thể Khúc Thiên, đá bạn gái của người ta, hiện tại lại bắt tôi đi tới nhà người ta như là ra mắt cha mẹ người ta vậy. Tự nhiên tôi cảm thấy tên Sầm Tổ Hàng này thật đáng giận.
“Về sau cô với tôi phải ở bên nhau rất nhiều, cô đến nhà Khúc Thiên một chút, sau này sẽ dễ giải thích.”
Tôi xuống giường, ra mở cửa, trừng mắt nhìn Khúc Thiên đang đứng đó: “Như vậy mấy năm sau có phải cũng muốn tôi cùng Khúc Thiên đến Cục Dân Chính nhận giấy đăng ký kết hôn.”
Khúc Thiên cũng nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: “Không cần. Hôn lễ Minh hôn nếu em muốn, tôi có thể bảo Linh Tử làm chủ hôn cho chúng ta. Em có thể hưởng thụ cảm giác được người giấy nâng kiệu hoa, có điều muốn kết thúc buổi lễ em chỉ cần tự sát là được.”
Người giấy? Tôi đột nhiên nghĩ tới mấy người giấy ở thôn Sầm Gia kia. Tôi trừng mắt: “Đời này đừng mong tôi tự sát, tôi phải sống tới bảy tám chục tuổi, sống thọ và chết tại nhà, đến khi xuống địa ngục mới gặp anh, cho anh thấy vợ của anh chính là một bà già.”
Nói xong tôi liền đóng cửa phòng lại, trái tim đập mạnh vì mình cả gan nói câu vừa rồi.
“Thay quần áo, nửa giờ sau ra cửa.” Khúc Thiên nói.
Tuy rằng ngoài miệng nói không thích nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo. Nguyên nhân chính là, tôi sợ anh ta. Tuy rằng hiện tại tôi đã dám nói chuyện bình thường với anh ta nhưng bộ dáng anh ta ở thôn Sầm Gia ngày đó vẫn luôn ở trong lòng tôi, không thể xua đi được. Nếu ngày đó anh ta nảy sinh ác độc, cũng làm như vậy với tôi thì tôi… sẽ chết trong bộ dáng rất khó coi.
Chúng tôi vẫn như cũ, ra cửa cách nhau một lúc, đổi địa điểm lên xe, như vậy sẽ tránh được bị bạn bè bắt gặp.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
17 chương
143 chương
200 chương
111 chương
202 chương
6 chương