Chap 35: -Carolyn, cái con này, nhất định tui phải đưa bà vào bệnh viện!!! Mathew kéo tay tôi ép buộc -Không! Không! Không bao giờ đâu, tui không thích ai chứng kiến vẻ thê thảm của tôi._ Tôi ngồi bệt xuống đất giữ tay mình lại không cho Mathew lôi Mathew mệt mỏi bỏ tay ra, hét lên vào mặt tôi -Bà có biết là bà đang bị bắt cóc không? Đó là một tội bắt cóc đấy. -Cho tôi xin đi, ông biết IQ của tui thấp đến nỗi còn không nhớ nổi tên tội phạm mà… Anh chống nạnh lườm tôi -Thế à? Vậy tên nào mà tôi chỉ làm rớt 3 bản danh sách tội phạm xuống đất trong 1s là thuộc ngay thế? -Chắc là con Carolyn xinh đẹp dễ thương nào khác rồi._ Tôi nhìn về phía khác vờ tỏ vô tội -Bà mà không khai ra thì tui sẽ quy ra tội bao che tội phạm đấy! -Mathew… Đừng bắt tui khai! @.@ Đôi mắt lấp lánh chĩa về phía anh, Mathew tát vào mặt tôi. -Này, bà có biết bà xấu cỡ nào không? Bà không thuộc tuýp của tui và tui đã biết hết chiêu rồi. Đừng hòng, ta không dễ bị lừa đâu. -Tui méc Adrian là ông bắt nạt tui nè!!! Đột nhiên, Mathew ngồi xuống đối diện tôi, chống cằm nhìn tôi chăm chú -Không lẽ là chứng Stockholm* trong truyền thuyết? *Stockholm: Hội chứng yêu người bắt cóc mình - Mathew, nên nhớ trước mặt cậu là ai đấy, tưởng tui không biết hả? - Được rồi, tui chỉ cho bà 1 tuần để nhớ và tự khai ra, nếu không tui sẽ không vì tình bạn bè bỏ bà vào tù đấy. Tin tôi đi, thú vị lắm! - Được rồi!_ Tôi bí xị chu môi lên . . . -Trưởng khoa, tôi xin nghỉ! Tôi đặt chiếc bìa thư màu trắng với 4 chữ đen ngòm cả đôi mắt “ Đơn xin nghỉ việc” Trưởng khoa run run tay, mở bìa thư ra, sửng sốt. -Tại sao cô lại xin nghỉ? Môi trường làm việc tệ đến sao? Tôi lắc đầu -Xin lỗi vì tôi đã bỏ bê công việc của mình nhưng tôi cần thời gian nghỉ ngơi, dạo này tôi mệt mỏi quá! Mắt trưởng khoa ánh lên những tia đỏ, đập bàn quát vào mặt tôi. -Cái gì? Cặp tình nhân các người đang trốn chạy sao? Tên Chris kia cũng biến mất mấy ngày nay, làm công việc dồn lên đầu tôi hết. Giờ tới lượt cô! Mẹ kiếp! Tôi nhún nhún ngó bàn chân, mặc kệ tiếng mắng hay gào thét của trưởng khoa. -Không được nghỉ, cô cần phải giải quyết hết đống rắc rối này đi! -Tôi đi đây Mong là đơn xin nghỉ việc của tôi được duyệt Tôi cúi chào trưởng khoa, mặc kệ những hỗn loạn trong phòng, bỏ đi dửng dưng. Tôi buồn buồn bỏ hết đồ đạc vào chiếc thùng nhỏ, tôi lại thấy mấy tấm hình. Tôi gập tấm hình chụp noel bỏ vào giỏ xách, cứ thế, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi cởi bỏ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ cùng với bảng tên đáng tự hào, quay lưng tiến về nơi tôi cần đến Chiếc đu màu bạc trong công viên được đẩy qua đẩy lại kêu lên với những âm thanh buồn buồn của hoàng hôn “két…két…”. Tôi gục đầu xuống va thở dài. Vừa mới kiểm tra tài khoản, chỉ còn khoảng 300 trăm triệu dollar, đang tự nhủ rằng nó có đủ cho giờ ăn chơi của mình không? Bóng người màu đen tiến đến âm thầm, ngồi xuống xích đu bên cạnh tôi -Harry?_ Tôi nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên Harry không nói gì cả nhưng ánh mắt cứ đặt về phía tôi -Tôi thất nghiệp rồi_ Tôi ảo não than vãn Harry vẫn im lặng, không khí ngày càng u ám hơn. Tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy kéo tay Harry. -Cậu và tôi, đi ăn! Giải quyết nỗi buồn! Hôm nay, tôi bao!_ Tôi hùng hồn tuyên bố, vang lên tiếng cười không ngớt của tôi Harry ngẩn ra, gật đầu mặc kệ để tôi dắt đi Tôi dẫn Harry đến phố ăn vặt yêu thích của tôi, cùng nhau tự sướng trong cửa hàng thú bông. Tôi đeo cho Harry tai mèo đáng yêu mà tôi suýt nữa hét lên vui sướng. Tôi lại dụ dỗ Harry đến chiếc xe đẩy sushi Nhật Bản của người Nhật bán ăn sushi, tôi lại thích sushi mà Harry không thích nên không ăn miếng nào. Tôi lại nốc rượu như uống nước lã, lau miệng than vãn -Harry, tôi mệt…quá…rồi…hức…sao lại có 3 Harry thế này Và mọi thứ trở nên tối sầm, đồng nghĩa là tôi đã gục. Sáng hôm sau, -Carol! Carol! Dậy đi! Giọng đàn bà ấm áp lay tôi dạy, tôi lười biếng mở mắt.Phu…phu nhân Lucy Tôi ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. -Tỉnh chưa?_ Phu nhân Lucy lo lắng Tôi đứng dậy gãi tóc mà hốt hoảng, mẹ ơi! Con say rồi sao? -Thiệt tình, con nhỏ này làm ta đau tim quá. 1 tuần mất tích, tối qua lại say khướt hại Harry tội nghiệp cõng con về đấy. Có chuyện buốn sao? -Chán quá! Con chán quá, con đã xin nghỉ việc. Chắc giáo sư đã nói với người.. -Vì sao? -Con không tìm thấy cái gì hào hứng trong cuộc sống, con xin nghỉ. Bà Lucy cười hiền hòa chỉnh lại cổ áo cho tôi, khuyên nhủ -Giới trẻ ngày nay chẳng có chí hướng hay mục đích gì cả. Hở tí là bỏ. Có điều, ta không ngăn con. Con chưa tìm ra điều đặt biệt cho mình thì cps lẽ điều đó ngăn con hài lòng với thực tại -Dạ! -Được rồi, bữa sáng đã xong, con nên… con nên tắm đi, người con bốc mùi nồng nặc đấy. Phu nhân đứng dậy bỏ tôi lại trong căn phòng trống rỗng.