Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 65
Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn nhầm, đây là một bàn tay trụi lủi sao? Bàn tay trắng bệch không có ngón, thịt đen được mở ra, có thể nhìn thấy xương trắng như tuyết.
Ngay sau đó, một cái đầu dính máu đen được kéo dài ra, miệng và mũi bị rách làm đôi, hàm răng trắng như tuyết cùng hai lỗ mũi được phơi ra, dưới ánh sáng trắng của đèn pin.
“Ta, ta chỉ là đói bụng…” Giọng nữ thanh nhã lại vang lên, hai dòng máu đen bất nhờ chảy ra từ đôi mắt.
“Mẹ kiếp!” Anh tôi bị doạ đến nhảy dựng lên.
Gặp quỷ không có gì sợ, chính là thấy loại thi thể này thật sự là ghê tởm.
Tôi cũng muốn kêu lên sợ hãi, chính là khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, tôi dạ dày phản đối kịch liệt, lập tức khom lưng cúi xuống nôn.
Đây là lần đầu tiên tôi nôn ra nước. Anh tôi luống cuống tay chân, chạy lại đỡ tôi, nâng tôi dạy.
” Tiểu kiều, em thời khắc mấu chốt, phun cái gì mà phun.” Anh tôi nôn nóng nói” này, anh còn trông cậy vào em thu nữ quỷ này, em mau triệu hồi tiểu đệ đến đây đi”.
Tôi thống khổ cực kì, đây là lần đâu tiên trải qua cảm giác ốm nghén, vẫn là bị ghê tởm phun ra.
Thi thể hôi thối chậm rãi từ phía sau cửa bò tới, hai cái đùi đã không có thịt, chỉ có da và một ít gân——- khó trách nữ quỷ nói chính mình chân bất tiện.
Tôi run rẩy, một tay ấn bụng, một tay che miệng, niệm chú:” chí tâm quy mệnh lễ..( nôn)……đại từ đại bi..(nôn)….. Đây có lẽ là lần đầu tiên ai đó vừa nôn vừa niệm chú.
Xuy một tiếng……tiểu quỷ sai cầm xiềng xích xuất hiện, nhưng không đợi tôi ngồi dậy, tiểu quỷ sai hoảng sợ kêu rống lên.:”a a a, tiểu nương nương cứu mạng.”
Gì. Ngươi kêu ta cứu mạng?
Tiểu quỷ sai sợ tới mức chạy lại phía sau tôi, lệnh bài tên đầu quỷ sai cũng run lên bần bật.
“Ngươi, các ngươi…….còn không câu lệ quỷ”. Tôi nhìn 2 tiểu quỷ sai.
” Đây đây …đây là mật phong lâm thi trong sở mặt giam giữ mãnh quỷ ạ, chúng tôi đạo hạnh kém. Không câu được hồn đi. Hai tiểu quỷ sai sợ tới mức muốn bỏ chạy, lại nghe tiếng xuy xuy khói nhẹ bốc lên, bọn họ đều chạy không thoát.
” Khà khà khà……căn nhà này là ta biến ảo…..vào nơi này, chính là thức ăn trong miệng ta…….đừng nghĩ chạy thoát…” Nữ quỷ dùng lòng bàn tay trần nâng đỡ cơ thể, từ từ bò về phía chúng tôi.
Trần lão đầu nằm ở bên trong, sợ tới mức toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép, cái xác bò đến trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:” cảm ơn ngươi…….bởi vì ngươi, ta đã được ăn thật nhiều đồ ngon …..ta không ăn ngươi…….ngươi còn có thể vì ta mà mang đồ ăn đến không…..”
Triệu lão đầu trợn trắng mắt, nhìn thấy nữ quỷ trong giấc mơ giờ ở bộ dạng này, đoán không chừng, trần lão đầu sẽ có những chướng ngại về sau.
Anh tôi đặt tôi vào một góc tường. Cầm cây gậy gỗ dưới chân vung lên đập. Nhãn cầu của xác chết bị đập vỡ, đầu vặn đến sau lưng, vẫn như cũ, vẫn chầm chạm bò về phía chúng tôi.
Hai tiểu quỷ sai sợ tới mức ôm chầm lấy nhau——thật không có tiền đồ, dù sao thì các ngươi vẫn là quỷ sai.
Giang khởi vân đã nói, nếu tiểu quỷ sai không đối phó được, liền triệu hồi hắc bạch vô thường ngay. Vẫn câu niệm chú đó nhưng thêm tên bọn họ vào, có chương ngọc của đế quân, bọn họ sẽ nghe theo.
Nhưng tôi không biết tên bọn họ
“Tiểu quỷ sai, thất bát gia của các ngươi tên là gì?”.tôi hét lên.
“Ah,……. Thất gia tên tạ tất an, bát gia tên phạm vô cứu”.
Niệm chú xong, gió thổi thành một vòng tròn trên mặt đất, một đen, một trắng, hai bóng người xuất hiện.
” Oh! Mật phong lâm thi sở mãnh quỷ, tại sao lại chạy tới nơi này. Lão bát, khoá cô ta lại” bạch vô thường thanh âm sắc bén.
Hắc vô thường, mặt đen như đáy nồi, không nói một lời, đem xiềng xích đặt lên đầu xác chết, siết chặt, một nữ quỷ tóc rối tung được kéo ra.
Cô ta điên cuồng gào thét, hai tay kéo sợi xích chặt trên cổ, cái miệng rộng mở đầy hàm răng đen.
” Ồn muốn chết” hắc vô thường trong tay cầm trường chấp thiêm dáng trên trán quỷ hồn thật mạnh, nữ quỷ kia giống như bị rút gân, đạp đạp, quỳ xuống.
Bạch vô thường cười hì hì, tromg nhà bay một vòng, dừng ở trước mặt anh tôi, hỏi:” tiểu nương nương, đây là anh trai cô sao? Rất lợi hại nha, người thường hẳn là sẽ sợ hãi tới mức trợn trắng mắt, vậy mà hắn vẫn còn tinh thần.”
“Ah? Uh … anh ta lá gan khá lớn …” Tôi trả lời.
“Thật sao?” Bạch vô thường nheo mắt với một nụ cười, cái lưỡi đỏ tươi khẽ nhổ ra, càng ngày càng dài……
Sau đó cái lưỡi phất qua phất lại trước mặt anh tôi, anh giật mình, mắng một câu:” mẹ kiếp, quỷ hồn cũng chơi cosplay?”
“Anh … Đây là hắc bạch vô thường …” Tôi thì thầm với anh.
Anh tôi không thể nhìn thấy bọn họ. Bạch vô thường rất vui nên đã mở âm dương nhãn cho anh ấy. Anh tôi kích động nhìn nữ quỷ, quay sang hỏi bạch vô thường:” này, ngươi có phải công chức cấp cao của minh phủ không? Tại sao lại để loại đồ vật này ở dương gian quấy phá, thật đáng thất trách”
Bạch vô thường ha hả cười to một hồi, bay tới trước mặt anh tôi, cười đến đôi mắt cong lên nói:” loại mãnh quỷ này, thông thường không được phép siêu sinh, tiến vào 24 ngục, chúng ta đều giam giữ ở mật phong lâm thi sở, ngày đêm làm cho bọn họ vì lấp đầy dạ dày mà gặm nhấm nhau. Nữ quỷ này, lợi dụng không giang nghiêng lệch để bay ra”
Không gian nghiêng lệch. Là nói làng hoàng đạo, phong ấn trận pháp sao.
Anh tôi nghe xong, hơi lúng túng, nói lời cảm tạ hắc bạch vô thường:” đa tạ thất bát gia cứu mạng”.
Bạch vô thường cười hai tiếng, quay sang tôi nói:” tiểu nương nương, gần đây đế quân đại nhân làm sao vậy? Đều không thấy trở lại. Ở thiên cung đều không tìm thấy……….haizzzz thật nhiều chuyện chờ đế quân phê duyệt.”
Hắn cười với tôi lộ ra một ý vị thâm trường, tâm can run rẩy, cảm thấy hắn ở đây khuyên bảo tôi—— đừng chiếm quá nhiều thời gian của giang khởi vân.
” Ta…. Ta biết rồi”. Tôi gật đầu, nghĩ thầm trở về sẽ đuổi anh ta đi.
Hắc bạch vô thường cùng quỷ hồn biến mất. Chúng tôi phát hiện một đống cỏ khô khổng lồ trước mặt, tản ra mùi tanh tưởi. Anh tôi dùng gậy lật đổ đống cỏ khô, đầy những mảnh tay chân còn xót lại, ruột, nội tạng.
“Oẹ …” Tôi che miệng và bắt đầu phun nước.
” Ạch! Tiểu kiều, em hiện tại phải ứng lớn như vậy? Không nhìn, không nhìn. Chúng ta đi thôi” anh tôi chạy tới đỡ tôi, tiện đá trần lão đầu đang hôn mê vài cái:” trần lão đầu, ông còn không đứng dậy, chúng tôi đem ông ném lại nơi này đấy”
“Đừng … đừng … Cầu xin người cứu tôi….., cứu tôi…” Tôi nghe thấy một giọng nam đang khóc.
Tôi đang khó chịu, nghe được âm thanh này càng phiền lòng, thuận miệng trả lời:” được được, còn không phải là cứu ông sao, mau đứng lên rồi đi”
Tiểu quỷ sai hoảng sợ nhìn tôi, giọng nói nhỏ:” tiểu nương nương, người thế nào lại đáp ứng bọn họ….”
Hả? Cái gì bọn họ? Không phải trần lão đầu cầu cứu sao?
Tôi quay đầu nhìn lại, những chi bị gãy, ruột bị thối, từng cái một, phảng phất từ lăng trì quỷ ảnh bò lên….
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
31 chương
10 chương
6 chương
4 chương
63 chương