Giang khởi vân không quan tâm đến các linh hồn, nhưng nghe bạch vô thường nói đây là sinh hồn chia lìa, anh ta có chút chán gét nói:” lại là tư đồ lâm! Hắn trốn ở đâu?” ” Không biết…… Hắn ở sau thao túng luyện thi nhân, hiện tại thôn trại đã bị hủy, các nơi hoàng thành đều nhận được mệnh lệnh tìm kiếm hắn, nhưng hắn có thân xác của người khác, tìm hắn rất khó…….” bạch vô thường giọng nói bất lực vang lên. ” Ngài tính đem những tiểu quỷ sai kia bức đến tan thành tro bụi cũng vô dụng….. Tư đồ lâm đối với âm ty tránh né quá quen thuộc, nếu không làm sao hắn có thể ở dương gian tác oai tác quái nhiều năm như vậy, vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật? Bắt không được…..” Giang khởi vân xen vào lời hắn: đừng viện cớ…… Hạ lệnh cho thành hoàng khắp nơi,từng nhà, từng người một, đều phải tra” “….. Thật sự muốn như vậy?” Bạch vô thường cau mày khuyên nhủ:” quỷ sai minh phủ năm ngươi ngàn có dư, kiêm chức âm sai ở dương gian cũng đã có bảy, tám nghìn người, làm thế nào để lật hơn trăm triệu người”? ” Đi từng nhà tra”. Giang khởi vân ngữ khí không thể xía vào. ” ” Ah~~~~ thật là trái lệnh trí tôn”. Hắn có ý lớn tiếng để tôi nghe thấy. Tôi căng da đầu vặn cửa phòng tắm, muốn khuyên nhủ giang khởi vân đừng quăng quật tiểu quỷ sai phía dưới. Không đợi tôi mở miệng, giang khởi vân liền quay lưng về phía tôi, phất tay, ý bảo tôi đừng nói TÔI…… ” Ngươi cũng thấy rồi, cô ấy thân thể càng ngày càng bất tiện, Để hoàng thanh các nơi tìm tư đồ lâm, làm hắn không dám hiện thân, nếu chỉ là sai một chút quỷ hồn tác oai tác quái, thì không sao, cũng không có gì sóng to gió lớn, chỉ cần tư đồ lâm không dám hiện thân, cô ấy sẽ an toàn hơn một chút, hiểu chưa?” Giang khởi vân trầm giọng nói với bạch vô thường. Bạch vô thường đôi mắt tà khí hiện lên tia kinh ngạc. Ánh mắt này nhanh chóng biến mất, hắn nhìn tôi cười xấu xa nói:” thật là ân ái nha, không nghĩ tới đế quân đại nhân sợ làm đau vợ mình”. Giang khởi vân lạnh lùng nói:” ngươi không đau? Vợ ngươi bỏ chạy ngươi đều không quan tâm đến công vụ” phun!!! Bạch vô thường có vợ? Tôi ngây ngốc, cho đến khi bạch vô thường biến mất, tôi vẫn còn ngơ ngác chưa phục hồi tinh thần Giang khởi vân ôm tôi ngồi trên cửa sổ:” ” em biểu tình thật khờ”. Tôi nhanh chóng xoa mặt hỏi:” bạch vô thường có vợ?” ” Đương nhiên là có, ở đạo quán còn được vợ hắn cho chút hương khói, nhưng gần đây vợ hắn đã bỏ chạy”. Giang khởi vân lạnh lùng, một bộ thờ ơ miệng lưỡi, nói về công sự. ” Bỏ chạy, bỏ chạy? Thần cũng tùy hứng vậy sao? Kỳ thật nói hai chữ tùy hứng, giang khởi vân mới xứng đáng với hai chữ tùy hứng này. ” Em cũng tùy hứng, mộ tiểu kiều”. Anh ta hừ lạnh hai tiếng:” ôm bụng còn có thể chạy đi bắt quỷ” ” Tôi không sợ, có anh tôi cùng thất gia, còn có linh thai, còn có anh dạy tôi chỉ quyết”. Tôi cười nói. “…… Em cái này gọi là cậy sủng mà kiêu”. Tôi trộm nhấp miệng cười, cậy sủng mà kiêu sao? Tại sao tôi lại cảm thấy anh ta giống như nói lời âu yếm vậy? Giang khởi vân nói lời âu yếm làm tôi không thể nào chống đỡ, có đôi khi tôi cảm thấy mình không phải bị anh ta thuần phục, mà bị anh ta mê hoặc thần trí tâm hồn. Sẽ cảm thấy hơi thở mát lạnh của anh ta so với dưỡng khí còn thoải mái hơn, sẽ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo ngọn lửa tê dại. Sẽ cảm thấy lời anh ta nói như tiên ngữ diệu âm, sẽ cảm thấy cái ôm như cánh chim an toàn mà mềm mại. Tôi đều đã mau quên, anh chàng này lúc đầu tra tấn tôi thế nào ” ……. Bạch vô thường nói em bấm tay niệm thần chú, một chút cũng không hàm hồ, rất rợi hại”. ” Đương nhiên là lợi hại, anh dậy tôi lập ngục thu tà, tôi dùng rất tốt”. ” Hừ ….. Không dạy em, em liền dùng không tốt?” “….. Tôi nhớ rõ những thứ anh đã dậy” ” Ừm…. Ta sẽ dạy em thêm mấy thứ nữa” Anh ta điểm một chút, trong lòng bàn tay trái của tôi, làn da nơi đó hơi hơi thấm ra chút máu như hạt gạo, tạo thành một chút sa, khiến tôi bấm tay niệm thần chú nhanh chóng có thể tìm ra vị trí. Chúng tôi ngồi trên cửa sổ, cằm tôi đặt ở đầu gối gập lên của anh ta, tay trái bị anh ta điều khiển thành các loại dáng chỉ quyết Anh ta dạy tùy ý, tôi học được càng tâm viên ý mãn. Bởi vì ôm hôn cùng tóc tai cọ sát, vạt áo anh ta đã lới lỏng, hư hư mở ra một khoảng trống, nhìn ba chiếc quấn quanh thật sự rất kín, nhưng thức tế …… Không khó để kéo ra, nhưng tôi không có lá gan đi dựt đai lưng của anh ta, vẫn nên để anh ta tới đây “….. Khởi Vân “! Tôi Đột nhiên nghĩ tới mấy hình ảnh, gương mặt đỏ bừng nhiệt tăng lên Anh ta giương mắt mình tôi, đôi mắt lạnh băng hòa trong đồng tử vàng sẫm thật ôn hòa Điều này đã cho tôi một chút Dũng khí. ” Cái này……. Anh luôn nói tôi sẽ không chủ động, muốn như thế nào mới gọi là chủ động?” Tôi lấy hết can đảm hỏi một câu. Chuyện này anh ta không vì tôi “chỉ điểm bến mê”, ước chừng tức vĩnh viễn không bao giờ nhận ra nó. Tôi không biết anh ta muốn chủ động như thế nào, luận về kỹ thuật tôi kém đến muốn chết, kinh nghiệm trải nghiệm tình yêu chỉ có anh ta, huống chi trên giường không đề cập đến điều này. Anh ta Đôi mắt hơi nheo lại, khóe miệng gợn lên một tia tà mị tiếng cười:” em không phải đã xem phim dạy học sao? Vì sao còn chưa học được?” Tôi chỉ nhớ mosaic và tiếng kêu quá mức bên lỗ tai. Anh ta nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi tôi:” có đôi khi chủ động chỉ là một ánh mắt, một hành động hoặc một câu nói là được, chỉ cần làm ta muốn em, Em đã thành công, hiểu chưa?” Tôi suy nghĩ một lúc, dường như tôi không chủ động, anh ta cũng muốn tôi? ” Không chủ động Anh cũng muốn? Vậy còn muốn tôi chủ động làm gì?” Không hiểu phải hỏi rõ, huống chi đây là chuyện vợ chồng, tự mình nghiền ngẫm thật quá mệt mỏi Anh ta biểu tình cứng đờ, nhéo cằm tôi nói:” không cần, ta nghe em nói rất nhiều lần, nhưng chưa một lần nghe thấy em nói muốn”. “Vậy thì … muốn?” Tôi thử nói. Khoé miệng anh ta giật giật, giọng nói mang theo tia phẫn nộ:” mộ tiểu Kiều, nếu em học không được thì đừng nói! thật mất hứng” Dứt lời anh ta chuẩn bị đứng dậy. Tôi trộm cười kéo vạt áo anh ta, vùi đầu vào bụng, ôm eo để anh ta đừng nóng giận. Thật ra, không phải một chút tôi cũng không học được Tôi cách vạt áo, dùng đôi môi ấm áp hôn lên phần nhạy cảm. Thân thể anh ta rõ ràng chấn động, Tôi cảm thấy hai ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm sau đầu tôi, sắp làm tôi bỏng rát Cách lớp áo thứ nhất, thứ hai, nơi đó bồng bột nên độ cứng làm tôi càng lúc càng thấy thẹn, tôi căng da đầu dùng lưỡi thấm ướt quần áo. Từng cái nếm thử làm sự kiên nhẫn của anh ta cạn kiệt. Dùng đôi môi ấm áp bao quanh vật cứng ngắc đằng trước, cũng không đánh sợ như trong tưởng tượng, chỉ là ……. Động tác này rất mệt, căng miệng, hơn nữa kỹ thuật tệ đến mức, tôi cũng chưa dám ngửa mặt ngẩng đầu. Giống như chỉ có thể ngậm lấy phần trước, không đến hai lần va chạm tôi liền đầu hàng, hàm không ngậm được nữa thì phải làm sao? Đầu lưỡi cứng đờ không động đậy được nữa thì phải làm sao? Nước miếng đều ngăn không được thì phải làm sao? Anh ta xoa chán, khúc khích cười Tôi xấu hổ trên muốn chết! Da đầu nổ tung, trên mặt đỏ bừng có thể chiên được trứng gà Giang khởi vân ngón tay thon dài lạnh băng lướt qua tai tôi, duỗi tay cầm gáy để tôi ngẩng đầu lên. Động tác này giống như một lần lạnh lùng cảnh cáo:” nhớ kỹ bổn phận của em”. Nhưng lần này, anh ta khẽ cười nói — ” Tiểu Kiều, tiểu Kiều…… em thật dại dột…..”