Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 103
Bầu không khí tối tăm phía sau cánh cửa làm kinh động tới các đại sư tầng dưới. Trợ lý của tề đại sư chạy lên hét với chúng tôi:” đừng mở cửa, sư phụ nhà ta nói có cái gì đã lọt vào đó”
Anh tôi rút ra hai thanh kiếm của thái gia gia ở đáy quan tài nói:” tiểu kiều, cái này nhẹ, em cầm lấy”.
Anh tôi đưa cho tôi kiếm gỗ đào chạm khắc, anh tôi tự mình cầm càn khôn kiếm pháp, miệng ngậm đồng phù, chuẩn bị mở cửa.
Người trợ ký kia sốt ruột, xông lên ngăn cản anh tôi:” sư phụ ta nói không thể mở! Bên trong có thứ rất nguy hiểm, chờ sư phụ ta bố trí pháp trận xong sẽ đến thu phục “
” Được rồi, thứ bên trong chúng ta đã từng gặp qua, sư phụ ngươi muốn thu phục thì mau lên đây, đừng tự cao tự đại cái gì mà bày pháp trận, đến lúc bị chúng ta thu phục, lại nói chúng ta không nể mặt mũi hắn”. Anh tôi đối với tề đại sư rất bất mãn, không nghĩ sẽ giữ thể diện cho hắn.
Tôi kéo lâm ngôn hoan đến một góc của hành lang, đứng trước anh ta nhìn vào la bàn, chiếc kim trên la bàn không hề di chuyển chỉ thẳng vào phòng làm việc, lâm ngôn hoan không đứng phía sau tôi, mà lên đứng trước tôi.
Tôi sốt ruột kéo hắn sang một bên nói:” lâm công tử, đừng gây thêm rắc rối, hãy đứng sau lưng tôi.”
Lâm ngôn hoan biểu hiện cứng đờ, khoé miệng giật giật nói:” loại lời nói này, hẳn là tôi nên nói với cô thì đúng hơn”.
Hắn giơ tay, bôn vệ sĩ vây quanh chúng tôi, móc súng lục ra
Súng lục….tôi kinh ngạc nhìn về phía lâm ngôn hoan, hắn là ai, tại sao vệ sĩ có thể sát thương.
Tôi nhìn những vệ sĩ này lần nữa, tất cả trên mặt đều vô cảm, hai mắt như dao nhìn chằm chằm mọi người ở đây, kể cả tôi.
” Ta cầm một thanh kiếm gỗ đào, không cần phòng bị ta…” Tôi thì thầm với vệ sĩ
Người vệ sĩ kia, là người bị tống vi chêu chọc hôm đó, ngũ quan đoan chính, hai mắt như điện, lạnh lùng nhìn tôi nói:” cô nương, la bàn trên tay cô rất sắc bén, mời cô đưa tôi bảo quản, tránh ngộ thương người khác “.
Điều này cũng bị hắn nhìn ra, khi đưa tôi chiếc la bàn này, anh tôi có nhắc sử dụng nó thật cẩn thận, đừng để nó cắt vào tay.
” Không sao, mộ tiểu thư có thể tin tưởng”. Lâm ngôn hoan nhẹ nhàng phân phó, quay sang nói với tôi:” tôi không biết các người lo lắng điều gì, nếu phía sau cánh cửa có nguy hiểm, mộ tiểu thư vẫn là trốn sang một bên thì tốt hơn.”
Tôi….tôi tới đây để đối phó với lệ quỷ, hắn bảo tôi trốn sang một bên?
Bên kia anh tôi cùng trợ ký lôi kéo đến phiền, đẩy hắn ra nói:” chúng ta đến chào hỏi hung vật, ngươi ở chỗ này phiền ta, tề đại sư có bản lĩnh, tự mình đến thu phục đi”.
Ở cầu thang vang lên một tiếng cười chế nhạo:” hậu sinh vãn bối, không biết sống chết! Đằng sau là lệ quỷ luyện hoá, ngươi cho rằng phương pháp bình thường có thể thu phục sao? Mộ gia chỉ là một âm thương, đối phó với quỷ hồn bình thường còn có thể, loại lệ quỷ này các ngươi cũng dám vọng tưởng thu phục sao?”
Anh tôi cường nhạo một tiếng, thu lại càn khôn kiếm pháp nói:” được, ngươi tới trước đi, đừng nói mộ gia chúng ta tranh đoạt trước “
Càn khôn kiếm pháp là thanh kiếm quan trọng của mỗi pháp sư, có ba kích cỡ, lớn, vừa, nhỏ, giống như tiền tệ vậy, số lượng không giống nhau.
Thái gia gia còn mang tiền gắn trên thân càn khôn kiếm pháp này, tất cả tiền đó đều là tiền cổ, có thể tìm ra 108 kiếm tiền tài như vậy, không biết thái gia gia tốn không biết bao nhiêu tâm huyết?.
Vừa rồi anh tôi cầm thanh kiếm này đứng trước cửa, âm khí màu đen tràn ra khe cửa rõ ràng đã buộc phải rút lui một ít. Lúc này anh tôi vừa thu kiếm lại, cái âm khí đen đó bắt đầu tràn ra.
Vị tề đại sư này không biết mua danh, hay thật sự có bản lĩnh, hắn thật sự không nhìn thấy những âm khí đen đó sao? Còn một bộ dáng tự tin đứng trước cửa.
Lâm ngôn hoan trong đầu đã không coi tôi là “chiến lực”, thấy tề đại sự đi lên, hắn tự nhiên đem trọng trách giao cho tề đại sư
” Tề đại sư, phía sau cánh cửa này có vấn đề gì sao?” Lâm ngôn hoan hỏi hắn.
Cảm thấy mình được coi trọng, tề đại sư gật đầu nói:” âm khí đen tràn ngập, sẽ có tà linh ác quỷ vào nhà, người mệnh âm nhiều, dương ít nên rời khỏi nhà, tôi đã ở toà nhà này 4 hướng bày pháp trận, đảm bảo tà vật này sẽ không ra ngoài được, ta cùng vài vị đạo hữu thu phục thứ này, tiêu diệt pháp trận”.
Hắn ngữ khí hùng hồn, nhìn đáng tin cậy hơn tôi với anh tôi nhiều
Lâm ngôn hoan khách khí khen hắn hai câu, anh tôi lôi tôi từ đám vệ sĩ ra, dựa vào tường, chờ đợi xem sức mạnh của tề đại sư
Tề đại sư tương đối chính thống, cái gì mà bấm tay niệm thần chú, phù lạc cử ấn, hắn làm rất ra dáng. Trái lại hắn, tôi sẽ niệm chú triệu hoán quỷ sai, cùng hắc bạch vô thường
Tề đại sư đã làm xong công tác chuẩn bị, bóp thanh kiếm, mở cửa phòng làm việc ra
Bên trong dường như rất bình tĩnh, không có lệ quỷ lao ra, nhưng tôi lại cảm thấy một bầu không khí nặng nề che trời lấp đất.
Tôi nhịn không được mà nói:” tề đại sư, vẫn là đừng…….”
Tề đại sư trừng măt nhìn tôi, hừ một tiếng nói:” con gà mờ nhỏ của thẩm gia khôn, mà cũng đòi gáy với ta sao?.”
Ông già này, cảm thấy chúng tôi đang chặn đường làm ăn của ông ta sao?
Lòng tốt của tôi bị coi là lòng lang dạ sói, tôi cũng không muốn nói thêm nhiều nữa.
” Để hắn đi vào cũng tốt….hừ….xem hắn có bản lĩnh thu phục không, thu không được xem mặt mũi của hắn ở đâu”. Anh tôi hậm hực ôm hai tay.
Tề đại sư vừa vào không bao lâu, chúng tôi nghe được tiếng hắn hét bên trong
Tim tôi đập thình thịch, lệ quỷ đen này đôi mắt đỏ như máu, lúc đầu chỉ là nằm trên người lâm ngôn hoan hút tinh khí, nhưng tối qua lại phản vệ lệ lệ, xem tình trạng thảm hại của lệ lệ, đủ biết lệ quỷ này điên cuồng cỡ nào.
Trong phòng đột nhiên có một tiếng tru lên, trợ lý của tề đại sư nôn nóng chạy tới cửa hỏi tình hình, vừa mở cửa đã có một cổ âm khí phả vào mặt, vệ sĩ của lâm ngôn hoan muốn tiến đến, tôi vội vàng nói:” đừng di chuyển, đứng yên ở đó đi.”
Lâm ngôn hoan nhíu mày, loại nguy hiểm vô hình này, làm hắn có chút sững sờ, lúc này súng lục có tác dụng gì? Thứ kia không thể giết chết bởi đồ vật.
“…….đại sư cũng như vậy á…..tiểu kiều, vẫn đến lượt chúng ta ra tay.” Anh tôi vui vẻ nói.
Tôi gật đầu, triệu quỷ sai tới, tiểu quỷ sai run rẩy, dựa lưng vào tường nói:” tiểu nương nương…..tại sao người luôn triệu hoán chúng tôi….loại lệ quỷ này, tôi sợ pháp lực không đủ…..”
” Sợ cái gì? Không đủ thì còn có chúng ta, ngươi phụ trách giữ nó, để ta tách nó ra là được, vừa hay ta thử thanh kiếm này, xem sức mạnh thế nào”. Anh tôi ngậm đồng phù, đi vào trước.
Tôi quay lại nhìn lâm ngôn hoan:” lâm công tử, anh đừng gây rắc rối, hãy đợi ở đây, đừng có tiến vào, thêm phiền”
Khuân mặt của lâm ngôn hoan đen như đáy nồi, đang muốn gọi tôi lại, đã bị tôi đóng sập cửa —- tôi hiện tại làm sao có thời gian cùng hắn nghiền ngẫm
Anh chàng này nhất định cảm thấy tôi là người kìm hãm, hắn còn muốn bảo vệ tôi, thật là buồn cười.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
31 chương
10 chương
6 chương
4 chương
63 chương