Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 8 : Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 8: Tám đồng tiền
Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh đứng trước mặt, kìm nén đến đỏ mặt.
Nên nói thật hay không đây?
Chu Thịnh trầm mặc một hồi rồi ho nhẹ hai tiếng: "Không trả lời cũng không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi."
Đồng Bắc Bắc: "À, được."
Căn phòng nháy mắt lại trở nên yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng lại không biết nói gì.
Lát sau Chu Thịnh ra ngoài, Đồng Bắc Bắc thì cuộn người trong phòng mình. nằm ngẫm nghĩ về tương lai của bản thân.
Thời gian không nhanh không chậm qua đi, Đồng Bắc Bắc và Chu Thịnh cứ như vậy không nóng không lạnh ở chung với nhau gần nửa tháng, chớp mắt đã sắp đến tết, theo lệ cũ thì Đồng Bắc Bắc nên đi cùng Chu Thịnh về nhà anh một chuyến.
Ngày cưới của hai người dự định là tháng ba năm sau, còn chưa đến một tháng nữa.
Trong thời gian này Đồng Bắc Bắc không quản chuyện gì nữa, ngày ngày sống như một con mọt gạo rồi thi thoảng trò chuyện với Chu Thịnh dăm ba câu, sau đó cũng chẳng có sau đó nữa.
Thi thoảng khi Đồng Bắc Bắc đang ườn người xem phim ở sô pha thì Chu Thịnh sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, xem phim cùng cô, điểm khác biệt duy nhất là đại loại dạo này, theo hiểu biết của Đồng Bắc Bắc, thì Chu Thịnh dường như lâu rồi không hề lên hotsearch.
Vốn cô còn muốn làm quần chúng ăn dưa , kết quả nửa tháng trời không hề có tin tức về Chu Thịnh, đừng nói là Đồng Bắc Bắc, ngay cả cư dân mạng cũng đều vô cùng sốt ruột, ngày nào cũng tới weibo công ty Chu Thịnh bình luận chờ mong tin tức của Chu Thịnh.
Đồng Bắc Bắc biết chuyện này cũng dở khóc dở cười.
Hiện tại cô đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, lướt weibo xem tin tức, đột nhiên quay sang gọi: "Chu Thịnh."
"Hả?" Chu Thịnh cũng đang xem tin tức, nghe vậy quay sang nhìn cô: "Sao thế?"
Đồng Bắc Bắc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sao gần đây anh không ra ngoài?"
Ngày nào cũng về nhà đúng giờ tan tầm, giống như là thật sự muốn bồi dưỡng tình cảm với cô vậy.
Chu Thịnh liền giật mình, cười đáp: "À, bà nội nói tôi không nên lên hotsearch nữa, dù sao cũng là người sắp kết hôn."
Đồng Bắc Bắc: ".... Ồ."
"Mấy ngày nữa chúng ta đi đăng ký đi."
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc cụp mắt, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình, hạ giọng đáp: "Được."
"Chu Thịnh."
"Ừ?"
"Nếu như là....." Cô dừng một chút, muốn nói mà không dám, nhưng cuối cùng, trước ánh nhìn soi mói của Chu Thịnh, Đồng Bắc Bắc vẫn lấy dũng khí nêu ý kiến của mình.
"Chúng ta đăng ký trước, không làm đám cưới được không?" Không biết vì sao Đồng Bắc Bắc lại cảm thấy Chu Thịnh sẽ đồng ý.
Sắc mặt Chu Thịnh trầm xuống, nhìn cô thật lâu mới khàn khàn hỏi: "Em không muốn sao?"
Đồng Bắc Bắc ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc xem những lời này của Chu Thịnh có ý gì, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được gì nên chỉ có thể thành thật gật đầu, chẳng qua cô cũng có suy nghĩ riêng của mình.
"Không nói đến chuyện khác, chí ít hiện tại chúng ta xem như không có tình cảm gì phải không?" Cô nhìn Chu Thịnh, hoàn toàn không chú ý tới lúc ánh mắt Chu Thịnh nhìn mình, bên trong ánh mắt ấy có ý gì, chỉ tự phân tích cho Chu Thịnh nghe: "Ý tôi là chúng ta có thể đăng ký trước, còn đám cưới, nếu không có tình cảm mà gượng ép làm thì sẽ chỉ làm cả hai thấy xấu hổ, đúng không?"
Chu Thịnh hơi ngừng lại: "Ừm."
Mắt Đồng Bắc Bắc sáng lên, giống như là thấy được loại hy vọng nào đó.
"Anh cũng đồng ý lời tôi nói nên tạm thời không tổ chức đám cưới được không?" Dựa theo quy tắc của nhà họ Chu thì nếu tổ chức đám cưới nhất định sẽ làm rất lớn, mà Đồng Bắc Bắc lại nghĩ, dù không đến mức tất cả mọi người sẽ biết nhưng những người trong giới này, những người quen biết của Chu Thịnh đều sẽ biết mình, mà trong lòng cô lại có dự định khác.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tình cảm của cô và Chu Thịnh.
Nguyên chủ không thích Chu Thịnh, còn Đồng Bắc Bắc, tạm thời chưa nói tới thích, chỉ là sống chung không thấy chán ghét thôi. Nhưng khoảng cách cho đến thích, vẫn còn kém rất xa.
Chu Thịnh nặng nề nhìn cô thật lâu rồi mới từ ghế salon đứng dậy, hai tay đút túi xoay người rời đi, còn ra vẻ tùy ý vứt lại một câu: "Không làm thì không làm."
Đồng Bắc Bắc nhìn theo bóng lưng anh mà kinh ngạc không thôi, rõ ràng mình làm thế vì anh, sao Chu Thịnh lại có vẻ như tức giận vậy?
Nghĩ một lát Đồng Bắc Bắc vẫn không nghĩ ra lý do, liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Còn Chu Thịnh, vừa từ phòng khách đi tới thư phòng liền đá mạnh vào bàn một cái rồi tự mắng mình một câu
Ngày Đồng Bắc Bắc đi cùng Chu Thịnh về nhà họ Chu trời rất đẹp, trời xanh mây trắng còn có nắng ấm trong mùa đông, rất dễ chịu.
Trước khi đi Đồng Bắc Bắc đã tự ôn luyện nhiều lần về tất cả những người nhà họ Chu, cha mẹ, bà nội Chu Thịnh và tất cả ba cô tám dì trong họ, theo sự hiểu biết của cô thì cha Chu Thịnh là anh cả, bên dưới còn hai người chú và một cô, gia đình không tính là phức tạp.
Cô chỉ cần học một chút là thuộc, mãi cho đến khi xe dừng ở cổng nhà cũ Chu gia.
Nhà họ Chu không ở biệt thự như những nhà giàu bình thường khác, khu nhà cũ này của bà nội Chu Thịnh giống như khu nhà lớn thời dân quốc mà Đồng Bắc Bắc trước kia từng diễn.
Vừa vào đã thấy không khí khác hẳn, mà Chu Thịnh cũng nhắc nhở Đồng Bắc Bắc vài câu, nói người giúp việc trong nhà đều gọi bà nội anh là lão phu nhân.
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc càng kiên định rằng cả nhà này vẫn còn sống ở thế kỷ trước.
"Căng thẳng à?"
"Hơi hơi."
Chu Thịnh mỉm cười, cong cong khóe môi: "Không phải căng thẳng, xuống xe đi, bà nội tôi rất thích em."
"Hả?" Đồng Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh: "Bà anh rất thích tôi ư?"
"Ừm." Chu Thịnh nhàn nhạt đáp, không muốn nói nhiều về đề tài này.
Mặc dù Đồng Bắc Bắc còn muốn hỏi lý do nhưng hiển nhiên Chu Thịnh không muốn nói, hai người vừa xuống xe đã có người tiến lên đón: "Phu nhân, thiếu gia đã về."
Đồng Bắc Bắc: "...."
"Vẫn là Đồng tiểu thư."
Chu Thịnh ho một tiếng rồi đưa quà đã mua cho người giúp việc, sau đó nhìn Đồng Bắc Bắc thấp giọng nói: "Đi thôi."
"Được."
Chu Thịnh dẫn cô vào, đi chừng mười phút mới tới phòng khách, vừa vào thì tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung lại rơi vào trên người Đồng Bắc Bắc.
Đồng Bắc Bắc đang bị Chu Thịnh nắm tay, cô muốn tránh nhưng bị Chu Thịnh giữ chặt, anh còn cố ý nhìn cô một cái.
"Ngoan một chút."
Đồng Bắc Bắc: "..." Cô cố gắng vùng vẫy một giây đồng hồ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Chu Thịnh nắm tay, ngọt ngào mỉm cười với mọi người.
"Bà nội, cháu về rồi ạ."
Chu lão phu nhân nhìn hai người cười: "Về là tốt rồi, đây là Bắc Bắc sao?"
Đồng Bắc Bắc khẽ giật mình, vội vàng nhu thuận gọi: "Cháu chào bà nội, cháu là Bắc Bắc." Chu Thịnh giới thiệu ai cô liền gọi người ấy, cứ thế một vòng xong Chu lão phu nhân mới đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Bắc Bắc mau tới đây ngồi, để bà nội nhìn cháu một chút."
Bắc Bắc hơi ngừng một chút rồi mới đi tới: "Vâng ạ."
Cô vừa ngồi xuống đã bị Chu lão phu nhân nắm lấy tay. Chu lão phu nhân cầm tay cô, mặt mũi tươi cười nhìn cô: "Thật tốt, Bắc Bắc thật xinh đẹp."
Đồng Bắc Bắc: "...." Cô lúng túng cười một tiếng, cong cong mắt: "Cháu cảm ơn bà nội Chu khen cháu ạ."
"Không phải khen đâu, đây là bà nói thật, cũng đừng gọi bà nội Chu nữa, gọi bà nội luôn đi, dù sao cháu và A Thịnh cũng sắp kết hôn rồi."
Lời này Đồng Bắc Bắc không biết phải đáp thế nào.
Chu Thịnh đứng bên cạnh vội giải vây cho cô.
"Bà nói rất đúng."
Đồng Bắc Bắc: "??"
Cô cười khan hai tiếng, gật đầu: "Vâng ạ."
Chu lão phu nhân cầm tay cô mãi làm mấy người bên cạnh lên tiếng ghen tuông: "Mẹ, tốt xấu gì cũng để chúng con nhìn Bắc Bắc một chút chứ ạ?"
"Đúng đó mẹ, không thể mỗi mình mẹ được nói chuyện chứ, chúng con còn chưa gặp mặt đâu."
Đồng Bắc Bắc mơ hồ nhìn một màn này, tại sao người nhà họ Chu không giống trong tưởng tượng của cô lắm vậy?
Nghe nói Chu lão phu nhân là người cứng nhắc, nghiêm túc cơ mà, nghe nói quan hệ của Chu Thịnh và cha mẹ không tốt cơ mà, như thế này là thế nào?
Mẹ Chu gần như là cố sức chen chúc vào, nắm lấy tay còn lại của Đồng Bắc Bắc, thốt lên: "Da thật mịn màng." Nói rồi bà ngắm nghía khuôn mặt Đồng Bắc Bắc, nhịn không được khen cô: "Giống y trong ảnh, khó trách A Thịnh van xin bà nội nói muốn cưới con."
Đồng Bắc Bắc: "...."
Chu Thịnh: "...."
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
42 chương
486 chương
22 chương
58 chương
29 chương