Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 38 : Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 38: Ba mươi tám đồng tiền   Chớp mắt một cái đã đến ngày thử vai.    Sáng sớm Bắc Bắc đã tỉnh dậy để Trần Tĩnh đến trường đón mình, cô vừa chuẩn bị xong thì điện thoại của Trần Tĩnh cũng tới.    Bắc Bắc nói với chị mấy câu rồi vội vàng đi xuống.    Một ngày trước Bắc Bắc đã xin phép giảng viên được nghỉ, nói là phải đi thử vai. Đối với việc xin nghỉ của sinh viên, các giảng viên khoa Biểu Diễn không quá khắt khe, chỉ cần xin phép nghỉ thì giảng viên liền cho phép, nếu có lý do chính đáng thì xin nghỉ rất dễ dàng.    Bắc Bắc xin nghỉ một ngày, thời gian thử vai vào mười giờ sáng. Từ trường đến bên đó mất tầm hơn một tiếng đi ô tô.    Vừa lên xe, Trần Tĩnh nhìn cô cười: “Tinh thần hôm nay tốt đấy.”   Bắc Bắc nhướng mày, mỉm cười: “Hôm nay em trang điểm nhẹ nhàng, chị thấy thế nào?”   Nghe vậy, Trần Tĩnh mới nghiêm túc đánh giá cô. Bản thân Trần Tĩnh là một người quản lý, khi chọn lựa kịch bản cho Bắc Bắc đương nhiên cũng đã đọc qua những kịch bản phim vườn trường rồi, hơn nữa còn đọc khá nhiều. Lúc này, sau khi nhìn phần trang điểm và kiểu tóc của Bắc Bắc, hai mắt Trần Tĩnh sáng ngời, kinh ngạc: “Em dựa vào tạo hình của nữ chính trong phim sao?”   “Vâng.” Bắc Bắc bật cười rồi nói: “Như vậy chắc sẽ có cơ hội hơn.”   Trần Tĩnh gật đầu đồng ý, khen ngợi cô: “Hay lắm. Vừa rồi chị nhìn thấy em thì giật mình, cảm thấy rất quen thuộc. Vậy nên chị mới nói em hôm nay tinh thần rất tốt.” Nữ chính trong phim là một cô gái tràn đầy năng lượng sống, tính cách hoạt bát, vui vẻ, phần lớn mọi người sẽ thích kiểu nhân vật như vậy.    Sức sống đó, sự cuốn hút đó, rất ít người không bị ảnh hưởng.    Bắc Bắc khẽ cười. Phần trang điểm của ngày hôm nay đã tốn không ít công sức, trang điểm rất nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn vào thực sự giống như không trang điểm. nhưng lại làm tôn lên thần thái.    Trước đó cô đã nghiên cứu kịch bản, đối với những miêu tả về nữ chính trong bộ phim vườn trường này cũng coi như đã thuộc làu.    “Em cũng cảm thấy không tệ.”   “Đương nhiên rất tốt rồi.” Bắc Bắc đã khiến Trần Tĩnh nhìn bằng cặp mắt khác. Mặc dù ngay từ lúc đầu chị đã xem qua diễn xuất của Bắc Bắc, cảm thấy không tệ lắm, tuy nhiên đối với Trần Tĩnh, là người quản lý đã xem qua rất nhiều diễn viên khác mà nói, thì đây mới chỉ tính là tạm được, nhưng thật không ngờ Bắc Bắc lại thông minh như vậy, đến cả việc trang điểm khi thử vai cũng có thể nghĩ ra.    Trang điểm như vậy, ít nhất ngay lần gặp đầu tiên sẽ để lại ấn tượng cho đạo diễn và nhà sản xuất, như vậy rất tốt.    Hai người ở trên đường nói chuyện một hồi, Bắc Bắc còn nghỉ ngơi được hơn hai mươi phút thì mới đến nơi thử vai.    Nơi thử vai là một tòa nhà thương mại, Bắc Bắc ngước mắt nhìn, khóe môi cong lên đi vào bên trong.    Vừa đi vào, sau khi đăng ký báo danh liền có nhân viên dẫn Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi lên tầng ba. Nơi thử vai nằm ở tầng ba, khi Bắc Bắc đến, bên trong sảnh đã có mấy người ngồi, tất cả đều ăn mặc rất gọn gàng tươi trẻ. Ngược lại khi Bắc Bắc xuất hiện hơi hiện ra vẻ “mộc mạc.”   Sau khi lấy số báo danh, Bắc Bắc tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Trần Tĩnh nói cho cô biết những diễn viên đó là ai ai ai.   “Nhìn thấy chưa?”   “Cái gì?”   “Người ở bên kia, học ở trường các em, từng diễn một bộ phim truyền hình.”   Bắc Bắc trừng mắt: “Sau đó thì sao?”   Trần Tĩnh nở nụ cười, thì thầm nói: “Sau đó em biết bộ phim đó được chấm bao nhiêu điểm không? Ba điểm.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . Còn của Trần Lam thì sao?”  Cô hơi quan tâm đến người chị khóa trên này, rất có khả năng cạnh tranh với mình.    “Trần Lam hả?”   “Vâng vâng.”   Trần Lam khẽ cười, hất hất cằm: “Em nhìn bên kia, đến rồi đó.”   Bắc Bắc hướng mắt nhìn qua, Trần Lam mặc một chiếc váy dài đi qua bên này, rất khí thế, đi bên cạnh là trợ lý và người quản lý, cũng đang tươi cười vui vẻ. Trong lòng Bắc Bắc thầm nghĩ, không uổng là chị khóa trên nổi tiếng, khí thế chính là khí thế.    Vốn dĩ Bắc Bắc chỉ nhìn từ xa, không giống như những diễn viên khác chạy đến chào hỏi, cho đến khi . . . . . . . . . . . . . . . . Trần Lam gọi tên cô.    “Em là Bắc Bắc phải không?” Trần Lam cười dịu dàng, khẽ nhướng mày nhìn Bắc Bắc.    Bắc Bắc ngẩn ra, trong nháy mắt không kịp phản ứng lại, đến khi Trần Lam nắm lấy tay cô mới hoàn hồn lại, gật đầu chào: “Chào chị Trần Lam.”   Trần Lam khẽ cười, gật đầu: “Chị biết chị không nhận nhầm người mà, em là Bắc Bắc đúng không?”   “Vâng, Đồng Bắc Bắc.”   Nghe vậy, Trần Lam giới thiệu cho những diễn viên bên cạnh: “Đây là đàn em khóa dưới ở trường tôi, học kỳ này mới chuyển qua khoa Biểu Diễn. Thật không ngờ lại có thể gặp em ở đây. Giới thiệu với mọi người, em ấy là Bắc Bắc. Bây giờ Bắc Bắc là một sinh viên rất nổi tiếng ở trường chúng tôi.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”   Mấy nữ diễn viên không quen lắm đứng ở bên ngoài xì xầm: “Thật vậy sao? Làm sao lại nổi tiếng?”   Trần Lam nhìn Bắc Bắc nhẹ nhàng cười: “Gần đây ngày nào giảng viên cũng khen Bắc Bắc đó. Nghe nói là đổi chuyên ngành nhưng mà kỹ thuật diễn tốt hơn nhiều so với những người học diễn xuất đã lâu như chúng tôi.”    Bắc Bắc tiếp tục: “. . . . . . . . . . . . . . . .”   Cô làm sao lại không biết chuyện mình được giảng viên khen mỗi ngày nhỉ.    Nghĩ ngợi, Bắc Bắc kín đáo nhìn Trần Lam, đối với ánh mắt tò mò của những người khác, cô khẽ mỉm cười: “Không có đâu. Chị Trần Lam mới là sinh viên xuất sắc của trường chúng ta. Như em đây chỉ đến để góp vui thôi.”   Bắc Bắc cười mỉm giải thích: “Huống hồ chi rất nhiều chuyện trong trường thực sự đều là tin đồn.”   Những diễn viên còn lại cũng tỏ vẻ đồng tình.    Rất nhiều việc thực sự chỉ là tin đồn nhảm, từ bé hóa to, đôi khi lan truyền quá lâu nên khi đến miệng người khác thì sự việc đã thay đổi ý nghĩa rồi.    Sau khi mọi người tản ra, Trần Tĩnh sáp lại hỏi: “Trần Lam làm vậy là có ý gì?”   Bắc Bắc nhướng mày, thu nụ cười lại: “Không biết.”   Cô không biết Trần Lam có ý gì, chỉ cảm thấy đàn chị khóa trên được mấy người Lý Mai khen, có vẻ không ‘tốt’ giống như trong lời đồn.    *   Ở ngoài ngồi hơn mười phút, cuối cùng đạo diễn và nhà sản xuất cũng đã đến.    Mấy người Bắc Bắc một hàng cầm số báo danh đi vào, mỗi lần năm người. Buổi thử vai này có mười lăm diễn viên đến, chia làm ba nhóm.    Bắc Bắc ‘rất may mắn’, số báo danh trong tay nằm ở giữa, là nhóm thứ hai đi vào thử vai, mà trùng hợp, Trần Lam cũng là người cuối cùng ở nhóm hai.    Nhìn thấy cái duyên phận quỷ dị này, Bắc Bắc ở trong lòng mặc niệm hai giây mới mỉm cười cùng mọi người đi vào trong.    Vừa vào trong, Bắc Bắc thấy năm người đang ngồi, bốn nam một nữ.    Hai vị đạo diễn, một người bên sản xuất, nam chính và biên kịch.    Bắc Bắc nhìn một lượt, sau khi nhìn thấy nam chính liền rất bất ngờ, thì ra là người quen.    Cô cúi đầu cười. Đạo diễn Lưu là đạo diễn của bộ phim thanh xuân vườn trường này. Đạo diễn liếc nhìn năm người, khi nhìn Trần Lam thì không bất ngờ gì mà hai mắt sáng lên, sau đó bình thản trở lại, khi nhìn Bắc Bắc cũng dừng lại mấy giây rồi mới hỏi: “Ai bắt đầu trước?”   Những diễn viên còn lại đều ngượng ngùng xoắn xuýt, Bắc Bắc còn chưa lên tiếng thì Trần Lam đã nói: “Đạo diễn Lưu, tôi xin thử trước.”   Đạo diễn Lưu cười tươi, gật đầu: “Được. Trần Lam trước đi, diễn cho mọi người xem thử.”     Trần Lam mỉm cười đáp: “Được ạ. Cảm ơn đạo diễn.”   “Vậy cô diễn cảnh này đi, cảnh khi lần đầu tiên tỏ tình với nam chính.”   Mặt Trần Lam cứng đơ, không ngờ lần đầu tiên thử vai của đạo diễn Lưu lại cần dùng đến cảnh tình cảm nho nhỏ như thế này, nhưng đạo diễn đã nói thì Trần Lam cũng chỉ có thể mỉm cười đồng ý: “Vâng. Nhưng tôi cần nam chính của mọi người diễn cùng.”   Tống Tuấn Phong là người nhiệt tình, vừa nghe vậy cũng không có ý từ chối, rất sảng khoái đồng ý: “Ok!”   Người thử vai đầu tiên bắt đầu, Bắc Bắc nhìn diễn xuất của Trần Lam và Tống Tuấn Phong rất nghiêm túc. Cô muốn xem xem những diễn viên khác khi diễn cảnh này thì xử lý như thế nào.    Cảnh này, bản thân Bắc Bắc trong lòng đã luyện tập nhiều lần nhưng mà vẫn chưa được như ý muốn.    Thời gian một cảnh trôi qua rất nhanh, chỉ có ba phút là kết thúc. Đạo diễn và nhà sản xuất tỏ vẻ hài lòng, duy nhất chỉ có biên kịch không nói gì cả.    Đạo diễn Lưu nhìn Trần Lam, khẽ cười nói: “Rất tốt. Người tiếp theo.”   Dựa theo thứ tự đi vào phòng, Bắc Bắc là người cuối cùng. Đợi đến khi tất cả mọi người diễn xong, rốt cuộc cũng đến lượt Bắc Bắc.    Cô đi ra giữa phòng, lễ phép cúi chào, rồi giới thiệu bản thân.    Đạo diễn Lưu nhìn tài liệu của Bắc Bắc, trầm ngâm suy nghĩ: “Cô diễn trong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Mã?”   “Vâng, nhưng mà chỉ là một vai không quá quan trọng.”   Đạo diễn Lưu không nói gì thêm, Tống Tuấn Phong ở bên cạnh vốn thân quen nên nói giúp Bắc Bắc: “Đạo diễn Lưu, ông có thể tin Bắc Bắc. Vai diễn của cô ấy là do đạo diễn Mã tự mình lựa chọn, những người mà nhà đầu tư chọn lựa ông ấy đều không cần. Theo như Lê Tiêu nói thì, đạo diễn Mã vì muốn cô ấy nhận vai diễn này, phải đến nói chuyện năm lần bảy lượt mới được.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”   Cô rất cầu mong Tống Tuấn Phong đừng có mà tâng bốc cô quá cao. Lỡ như lát nữa diễn phát huy không tốt, người mất mặt là cô chứ không phải anh.    Mắt đạo diễn Lưu sáng lên, nhìn Bắc Bắc ‘ồ’ một tiếng: “Chỉ mới quay một bộ điện ảnh thôi sao?”   “Đúng vậy.”   Đạo diễn Lưu cúi đầu: “Các diễn viên khác đánh giá cô thế nào?”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”   Tống Tuấn Phong tiếp tục giúp cô trả lời: “Lê Tiêu nói, diễn xuất của em ấy rất tốt, là một diễn viên giỏi.”   Đạo diễn Lưu và phó đạo diễn  - đạo diễn Trần nhìn nhau, không nói gì hết. Biên kịch ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không nói lời nào đột nhiên lên tiếng.   “Tôi muốn hỏi, hôm nay cô cố ý trang điểm như vậy đúng không?”   Bắc Bắc đương nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Tôi đã đọc kịch bản. Nữ chính trong phim vườn trường vẫn là học sinh cấp ba, không thể trang điểm quá đậm, cột tóc đuôi ngựa cũng vì trong kịch bản viết nam chính tương đối thích tóc đuôi ngựa của nữ chính.”   “Trong kịch bản?” Biên kịch giật mình, rồi mỉm cười: “Trong kịch bản tôi đã bỏ phần này đi.”   Bắc Bắc khẽ cười: “Tôi đã đọc nguyên tác.”   Cô biết, tác giả nguyên tác và biên kịch là cùng một người. Vốn dĩ bộ phim vườn trường được mọi người chú ý còn vì một nguyên nhân quan trọng, đó chính là tác giả của tiểu thuyết này đảm nhận luôn biên kịch của bộ phim, khiến cho nhiều bạn đọc rất yên tâm.    Biên kịch nhìn Bắc Bắc khen ngợi: “Rất tốt. Đến năm nay rồi mà vẫn có người đọc tác phẩm của tôi viết mấy năm về trước, hiếm quá.”   Bắc Bắc cúi đầu: “Nên thế ạ.”   Đạo diễn Lưu gật đầu, nhìn Bắc Bắc: “Cô hãy diễn cảnh này đi, cảnh chia tay nam chính, ở trong này một mình bộc phát nỗi lòng.”   Bắc Bắc hiểu, gật đầu đồng ý: “Được ạ.”    Thật ra cô rất thích cảnh này. Nếu như nói cảnh tỏ tình, Bắc Bắc sẽ đắn đo rằng không đạt tiêu chuẩn, nhưng mà cảnh diễn này, Bắc Bắc cực kỳ tin tưởng bản thân.    Sau năm phút, đạo diễn Lưu mặt tươi cười nhìn Bắc Bắc, gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm.”   Bắc Bắc nhận khăn giấy từ nhân viên, lau đi nước mắt ở khóe mắt, cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn!”   Biên kịch nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ trong giây lát: “Cô có thể nói nguyên nhân khi diễn cảnh đó lại diễn xuất như vậy không?”   Nghe thấy vậy, Bắc Bắc không chần chừ mà gật đầu.   Thật ra đối với việc sau khi nữ chính chia tay mà nói, đau khổ là điều không phải bàn cãi. Tuy tính cách của cô hoạt bát vui vẻ nhưng khi quen biết nam chính, cô lại trở nên rất yếu đuối, rất yếu đuối, thậm chí có đôi lúc dễ dàng đánh mất chính mình.    Mà sau khi chia tay, nữ chính cũng không làm hành động đập phá đồ đạc. Cô không để mọi người thấy sự đau thương bằng việc biểu hiện sự đau khổ của bản thân ra bên ngoài. Ban ngày cô vẫn tươi cười, nghiêm túc học hành, nhưng khi đêm về, cô mới từ từ phóng thích cảm xúc của mình ra, một mình làm tổ trong góc, nhớ về những kỉ niệm đã qua, nước mắt cứ thế tự nhiên rơi xuống.    Khi Bắc Bắc diễn cảnh này đã để bản thân hòa nhập vào, cho nên cảm xúc đến rất nhanh và cũng cảm nhận được nỗi đau.    Nói xong chia sẻ của cô, biên kịch và đạo diễn nhìn nhau, đều không hẹn mà gặp gật đầu: “Rất tốt. Mọi người hãy quay về và đợi thông báo.”    Bắc Bắc vừa đi ra, Trần Tĩnh liền đi tới: “Sao rồi?”   “Ra ngoài rồi nói.”   “Ừm.”   Hai người đi ra ngoài, vừa lên xe Trần Tĩnh lại hỏi: “Vừa rồi sao sắc mặt của Trần Lam lại khó coi như vậy?”   Bắc Bắc lắc đầu, kể lại một lượt những chuyện bên trong buổi thử vai cho Trần Tĩnh nghe.    Sau khi Trần Tĩnh nghe xong, há hốc miệng, đầy kinh ngạc: “Vậy nên em đã nghiền nát cô ta ra?”   Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải. Nếu như em diễn cảnh của cô ta thì biểu hiện của em chắc không tốt như vậy được.” Bắc Bắc không diễn được những khoảnh khắc tình yêu trai gái.    Đối với cô mà nói là khó mà cảm nhận được.    Trần Tĩnh hiểu, đưa tay ra vỗ vai cô động viên: “Không sao, không sao, sau này từ từ nghiên cứu là được.”   “Vâng.”   Hai người nói xong, khởi động xe chuẩn bị đưa Bắc Bắc về trường.    Đến cổng trường thì điện thoại của Bắc Bắc kêu lên, vừa nhận điện thoại liền nghe thấy giọng nữ: “Chào em, em có phải là Đồng Bắc Bắc không?”   Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng nói: “Vâng, ai vậy ạ?”   Đầu bên kia khẽ cười: “Tôi là biên kịch lúc nãy – Vu Viên. Khi nào em rảnh, chúng ta nói chuyện được không?”