Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 34 : Chồng tôi có rất nhiều tiền
Chương 34: Ba mươi tư đồng tiền
Công ty Điện ảnh và Truyền hình Mộ Bắc.
Hai chữ "Mộ Bắc (*)" này còn có hàm ý khác.
(*) Mộ [ 慕]: yêu thích, ngưỡng mộ; Bắc [北]: tên nữ chính. Mộ Bắc = yêu Bắc Bắc.
Bắc Bắc nhìn chằm chằm hai chữ nọ, ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh, "Sao anh... lại đặt tên như vậy?"
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, hỏi cô: "Bùi tai không?"
Bắc Bắc lơ đễnh, bùi tai chứ, sao có thể khó nghe được. Nhưng cái tên này thể hiện cho cái gì, cho dù không phải người hay nghĩ ngợi, cô cũng rõ mồn một.
Cô nhìn Chu Thịnh gần trong gang tấc, ngơ ngác mấy giây mới thu lại ánh nhìn của mình: "Chu Thịnh."
"Hmm?"
"Có ai hỏi anh ý nghĩa của tên công ty không?"
Chu Thịnh khẽ cười, "Có."
"Vậy anh giải thích thế nào?" Bắc Bắc nhìn anh với ánh mắt tò mò, muốn biết Chu Thịnh sẽ giải thích với truyền thông về cái tên "đặc biệt" như vậy thế nào.
Chu Thịnh hắng giọng, cố ý đùa dai: "Anh nói là...."
"Gì cơ?" Bị gợi lên sự tò mò, Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu và long lanh đầy sự hiếu kỳ.
Chu Thịnh bất chợt xoay người, tới gần Bắc Bắc, kề sát tai cô rồi khẽ cười, nói: "Vì người trong lòng anh tên là Bắc Bắc."
Bắc Bắc: "... ... ! ! !"
Cô hoảng hốt nhìn Chu Thịnh, nuốt nước bọt rồi nói: "Anh nói vậy thật đấy à?"
Chu Thịnh nhướng mày mỉm cười: "Không được nói vậy ư?"
Bắc Bắc nhíu mày rồi lắc đầu.
Không phải không được nói mà vì cô cảm thấy Chu Thịnh không phải kiểu người bốc đồng trả lời như vậy trước truyền thông. Hơn nữa thân phận của Bắc Bắc hiện giờ cũng khá đặc biệt.
Người thông minh như Chu Thịnh sao có thể nói như vậy cơ chứ...
Nghe anh cười, Bắc Bắc mới giật mình nhận ra mình bị chọc ghẹo, cô lườm Chu Thịnh, xoay người đi xuống bếp.
"Từ từ đã nào." Chu Thịnh ôm cô, nhỏ giọng an ủi: "Anh không nói thế, nhưng anh nghĩ thế."
Bắc Bắc sửng sốt, Chu Thịnh lại nói tiếp: "Giới truyền thông không hỏi vấn đề đó, có hỏi anh cũng trả lời qua quýt cho qua, yên tâm đi."
"Ừm."
Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô rồi cúi đầu hôn khóe môi vợ mình: "Tuy anh muốn trả lời thế lắm, nhưng anh sợ vợ mất hứng."
Bắc Bắc bật cười, nheo mắt nhìn anh: "Không phải mất hứng, mà em sợ người khác nghĩ nhiều thôi."
Nếu hỏi cô có không vui hay không thì Bắc Bắc không thấy không vui, chẳng qua chỉ thấy chưa đến lúc công khai mà thôi.
Chu Thịnh hiểu ra, không hỏi thêm gì nữa.
"Không sao, anh hiểu ý em, đợi đến bao giờ em muốn công khai chuyện của chúng ta thì công khai."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhỏ giọng đồng ý: "Ừ."
Chu Thịnh cầm tay cô, tay kia bưng cốc cà phê, "Chúng ta vào phòng làm việc đi, tiện đây anh cũng cho em xem qua hợp đồng."
"Hả? Xem luôn bây giờ ư?"
Chu Thịnh gật đầu: "Anh đã có bản thảo trước rồi, em đọc xem có hợp lí không."
Bắc Bắc nghẹn lời, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Anh mà lên phương án thì công ty còn có lợi nhuận không?"
Không phải Bắc Bắc lo hão, vì nếu dựa trên cách Chu Thịnh đối xử với vợ hiện giờ thì bản hợp đồng này chắc chắn sẽ tạo điều kiện nghiêng về phía cô. Kiếp trước Bắc Bắc đã từng kí hợp đồng, đương nhiên cũng biết một vài điều kiện yêu cầu nghệ sĩ tuân theo bên phía công ty đại diện, vậy nên cô hỏi ngay vấn đề này theo bản năng.
Chu Thịnh bật cười, "Em cứ xem rồi sẽ biết."
Bắc Bắc: "... Được."
--
Hai người vào trong phòng làm việc. Vừa vào, Bắc Bắc đã bị nhét bản hợp đồng vào tay.
Cô ngồi xuống ghế đối diện Chu Thịnh, cúi đầu đọc. Ngay khi đọc đến, Bắc Bắc đã bật thốt nghi vấn dưới đáy lòng.
"Sao lại chia 5:5?"
Chu Thịnh che miệng ho khẽ: "Chia 5:5 không phải rất bình thường sao?"
Bắc Bắc chớp mắt, "Vớ vẩn, công ty đại diện và nghệ sĩ không phải thường chia 8:2 sao?"
Nghe vậy, Chu Thịnh ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Bắc Bắc: "Sao em biết?"
Bắc Bắc mím môi, đảo mắt, nói: "Hừ, Manh Manh nói với em đấy." Cô thầm mặc niệm dưới đáy lòng, đành tạm lấy Manh Manh làm lá chắn, tỉ lệ 2:8 là bản hợp đồng được xem như tốt nhất sau nhiều lần kí kết của Bắc Bắc.
Thông thường, tân binh có khi chỉ kí được hợp đồng 1:9, nếu đã hơi có tiếng thì mới là 2:8, tốt hơn nữa thì là 3:7. Bắc Bắc nghĩ, cho dù là Lê Tiêu thì kí hợp đồng với công ty đại diện cũng chia 4:6, còn tỉ lệ 5:5 chắc chẳng có công ty điện ảnh nào đồng ý.
Chu Thịnh gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi chớp mắt nói: "Ừ, bình thường là vậy, nhưng em thì khác."
Bắc Bắc nghẹn lời, nhìn Chu Thịnh, nói một cách nghiêm túc: "Hay đừng mở cửa sau cho em nữa, cứ đối xử với em bình thường như bao người khác không phải tốt hơn sao?"
Chu Thịnh bật cười, môi cong lên, nhìn Bắc Bắc nói: "Vợ."
"Hả?"
"Chỉ riêng em là vợ anh đã đủ làm cho hợp đồng của em khác người khác rồi."
Bắc Bắc: "..." Mặt đỏ lên, Bắc Bắc xấu hổ ồ một tiếng: "Vậy à..."
Chu Thịnh rũ mắt, nhìn mặt cô đỏ hồng, chợt thấy hơi buồn cười. Bắc Bắc là người hay nói thẳng thừng, đôi lúc lời cô nói cũng rất chín chắn, nhưng Chu Thịnh biết, cho dù người trước mặt thể hiện chín chắn đến mấy, thì vẫn hay đỏ mặt vì một câu nói hay hành động nào đó của mình.
Như lúc này vậy.
Chu Thịnh nhìn mà thất thần, đập vào mắt anh chỉ có mang tai đỏ lựng, vô cùng bắt mắt, mê người.
"Chu Thịnh." Bắc Bắc nhấc tay vẫy vẫy trước mắt anh: "Anh làm sao thế?"
Chu Thịnh đờ ra, ho khụ khụ để hắng giọng, nói mà không hề ngại ngần: "Haiz, ngắm vợ đến thất thần đấy."
Bắc Bắc: "... Đừng có lời ngon tiếng ngọt nữa." Cô không chịu nổi. Bắc Bắc lo nghĩ: nếu cứ để một người điển trai như Chu Thịnh tiếp tục nói những lời đường mật kiểu đó, cô sợ rằng không sớm thì muộn mình cũng sẽ quỳ gối dưới vẻ đẹp nam tính của Chu Thịnh mất!
Vậy thì không ổn lắm...
Nghĩ vậy, Bắc Bắc rũ mắt, mặc niệm vô số lần trong lòng: Chu Thịnh chỉ đang giỡn thôi, đừng để ý tới lời anh nữa, Chu Thịnh đang lừa mày... Sau khi tụng đi tụng lại vài lần, trái tim nhộn nhạo của Bắc Bắc mới khôi phục bình tĩnh.
"Em thấy hợp đồng của anh quá bất thường, quản lý ký kết với em ngày mai cũng sẽ thấy bất thường chứ?"
Chu Thịnh nhíu mày: "Quản lý?"
"Vâng." Bắc Bắc không thấy sai ở đâu, nói một cách tự nhiên: "Hợp đồng như vậy đều do quản lý ra mặt mà?"
Chu Thịnh ừm một tiếng: "Những người khác thì quản lý ký, nhưng em thì khác."
"Ơ? Vậy em..." Còn chưa hỏi hết, Chu Thịnh đã giơ tay chỉ chính mình, mỉm cười, nói: "Ngày mai anh sẽ ký hợp đồng với em."
Bắc Bắc: "..."
Ok.. Ok... Anh chồng này đang làm quá tốt.
*
Công ty Điện ảnh và Truyền hình Mộ Bắc nằm ở khu vực sầm uất, nhiều khu thương mại cao cấp. Tuy nhiên, có rất ít người ra vào, mà những người đó đều nhìn rất đáng tin.
Đặt an toàn an ninh lên làm vấn đề quan trọng nhất thì khu vực này rất thích hợp.
Vì là công ty bên mảng điện ảnh và truyền hình nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có nghệ sỹ tới lui, để bảo đảm an toàn, từ lúc chọn địa chỉ thành lập công ty, Chu Thịnh đã nhìn trúng khu vực này.
Tuy rằng tiền thuê đắt, nhưng anh hoàn toàn có thể gánh vác.
Lúc này, Bắc Bắc đang ngồi ở đại sảnh. Bên cạnh cô, một người phụ nữ chừng hai lăm hai sáu tuổi đang đứng mỉm cười nhìn cô, chỉ rõ chỗ cần ký tên và những dòng quan trọng của hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng, Chu Thịnh mới giới thiệu: "Bên cạnh là cô Trần Tĩnh - quản lý của em."
Bắc Bắc mỉm cười: "Chào chị ạ."
Trần Tĩnh nhìn nghệ sỹ trước mặt, không khỏi cảm thấy vừa lòng. Trần Tĩnh là quản lý được khai thác từ công ty khác, lúc trước đã dẫn dắt khá nhiều nghệ sỹ, nhưng vì gần đây nhà xảy ra chuyện nên đành tạm rời cương vị. Hiện giờ, chị chuẩn bị quay lại thì nhận được lời mời từ phía tổng giám đốc Chu, hỏi chị có đồng ý đến làm việc không.
Trần Tĩnh không cần suy nghĩ sâu xa, vì điều kiện Chu Thịnh đưa ra quá hấp dẫn, hơn nữa cô chỉ cần dẫn dắt duy nhất một nghệ sỹ, so với việc lúc trước phải dẫn dắt cùng lúc vô số người, cả ngày bận đến đầu tắt mặt tối, thì chị thích chuyên tâm dẫn dắt một nghệ sỹ hơn.
Cho dù có thể hơi mệt nhọc, phải thường xuyên đi theo chị cũng thấy không sao.
"Chào em, chị là Trần Tĩnh, sau này cứ gọi chị là chị Tĩnh là được."
Bắc Bắc cười đồng ý, sửa miệng một cách tự nhiên: "Chào chị Tĩnh ạ."
Ngoài Chu Thịnh còn có một quản lý khác có mặt, sau khi ký hợp đồng, Chu Thịnh dừng một chút, nhìn Trần Tĩnh nói: "Vậy chị phụ trách nghệ sỹ mới nhé."
Trần Tĩnh hiểu rõ: "Tổng giám đốc cứ yên tâm."
"Ừ."
Chu Thịnh và Bắc Bắc nhìn nhau, sau đó, anh ra khỏi văn phòng trước.
Chu Thịnh đi rồi, quản lý khác sắp xếp công việc cho Trần Tĩnh xong cũng bỏ đi, trong văn phòng nháy mắt chỉ còn Trần Tĩnh và Bắc Bắc.
Trần Tĩnh xem hồ sơ trong tay, nắm sơ sơ về thân phận của Bắc Bắc, song chị vẫn chưa rõ lắm về quan hệ giữa Bắc Bắc và Chu Thịnh. Ban đầu, khi Chu Thịnh tìm tới chị, chỉ nói cần hỗ trợ dẫn dắt một nghệ sỹ có triển vọng của công ty và không nhiều lời thêm.
Theo kinh nghiệm của Trần Tĩnh thì quan hệ của Bắc Bắc và Chu Thịnh hơi quái lạ.
Cho dù là người mới tài năng đến mấy, chắc cũng không tới lượt người có địa vị như Chu Thịnh tự tìm quản lý chứ?! Nghĩ vậy, Trần Tĩnh lại tò mò hơn về Bắc Bắc.
"Ôi, Bắc Bắc em có tham gia đóng phim của đạo diễn Mã?"
Bắc Bắc mỉm cười đáp: "Chỉ là một nhân vật phụ thôi ạ."
Nghe vậy, mắt Trần Tĩnh sáng rực: "Được đạo diễn Mã coi trọng, cho dù là nhân vật phụ cũng không phải chỉ ưu tú một cách bình thường." Chị ngập ngừng, nhìn Bắc Bắc nói: "Chị có một chuyện.... có thể hỏi thẳng em không?"
Bắc Bắc cười nói: "Chị muốn hỏi về quan hệ giữa em và Chu Thịnh ạ?"
Trần Tĩnh cả kinh. Những người khác chỉ gọi tổng giám đốc Chu, Bắc Bắc lại gọi thẳng tên anh, quan hệ giữa hai người này... chỉ e không cần nghĩ ngợi gì nữa.
Bắc Bắc suy nghĩ mấy giây rồi nghịch ngợm chớp mắt với Trần Tĩnh: "Dù sao cũng không phải quan hệ chị Tĩnh nghĩ đâu... còn quan hệ thế nào... vẫn cần chị Tĩnh tự khám phá ra thôi."
Trần Tĩnh: "..."
Khám phá thì khám phá vậy.
Trò chuyện một lúc, Trần Tĩnh bắt đầu hỏi về dự định kế tiếp của Bắc Bắc, xem cô có ý tưởng gì mới chưa.
Bắc Bắc nói ra suy nghĩ của mình và được chị tán thành.
Cô không vội quay phim mới, cô muốn bước chậm mà chắc. Tuy thích đóng phim nhưng Bắc Bắc muốn tự chọn kịch bản để có thể chọn theo sở thích của mình, mà không phải chọn những kịch bản vừa không thích hợp với mình mà mình lại không thích.
Điểm này, Trần Tĩnh rất tán thành.
Một diễn viên xuất sắc cần phải có tác phẩm nổi trội và kĩ thuật diễn cao siêu.
Thiếu một trong hai thứ trên cũng không được.
Vậy nên chọn kịch bản để đóng phim rất quan trọng.
"Em có nghiêng về mảng nào không?"
Bắc Bắc nghĩ nghĩ: "Em muốn đóng một bộ phim truyền hình."
Phim truyền hình là thể loại được rất nhiều người xem, còn về điện ảnh, Bắc Bắc không có yêu cầu quá cao. Cô thấy kỹ thuật của mình chưa quá tốt vậy nên muốn tìm một bộ phim truyền hình để tìm cảm giác trước.
Kiếp trước, phim do Bắc Bắc thủ vai hầu hết là phim truyền hình.
Trần Tĩnh đã hiểu: "Được, vậy chị sẽ chú ý kịch bản giúp em."
"Vâng."
"Chúng ta hợp tác vui vẻ."
Con đường nghệ thuật biểu diễn của Bắc Bắc giờ xem như thật sự bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
74 chương
366 chương
42 chương
16 chương
515 chương
61 chương
37 chương