Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 30 : Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 30: Ba mươi đồng tiền   Trên hot search, chủ đề về Chu Thịnh đột nhiên biến mất.    Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Manh Manh, trước tiên Bắc Bắc lên Weibo, cô vừa chọn chủ đề liên quan đến Chu Thịnh, còn chưa nhìn kỹ thì khi mở ra cửa sổ mới, nội dung bài viết bỗng biến mất hết.   Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn màn hình trống không của Weibo.    Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc nhắn tin hỏi Manh Manh.    [Bắc Bắc: Trên weibo nói chuyện gì? Em vừa chuẩn bị đến góp vui thì không còn gì nữa rồi.]   [Manh Manh: Mẹ nó! Tốc độ của tổng giám đốc Chu cũng nhanh đấy. Mới chưa đến hai mươi phút, tất cả các hot search đều bị xóa đi, sạch sẽ không chút dấu vết, khó mà tin được.]   [Bắc Bắc: . . . . . . . . . . Lúc nãy chị nhìn thấy gì rồi?]   [Manh Manh: Để chị gửi cho em ảnh chụp màn hình. Cũng may lúc đó chị nhanh tay chụp được màn hình. Nhưng mà chủ yếu chị muốn xem xem cô gái kia trông như thế nào mới chụp lại.]   [Bắc Bắc: . . . . . . . . . . .. . . . Vâng.]   Xem ảnh mà Triệu Manh Manh gửi, sau khi đọc được bình luận của cư dân mạng, Bắc Bắc hừ lạnh một tiếng. Trước đây, cô chỉ biết Chu Thịnh thường lên hot search nhưng không chú ý đến những bình luận trên mạng về anh, cũng không đọc bình luận của cư dân mạng nói về anh thế nào, càng không nhìn những cô gái đó thân mật với anh cỡ nào.    Lúc này, Bắc Bắc cứng đơ nhìn chằm chằm hai cánh tay kia, bóng dáng giống như đang kề sát vào nhau, cô tức nghiến răng nghiến lợi.    Cô mới nghĩ ra vừa rồi tại sao Chu Thịnh lại gọi video cho mình, còn gọi mãi không thôi.    Bắc Bắc thấy vậy, mắt thấy có chút cảm giác ê ẩm không rõ ràng. Mặc dù biết rõ sự thật không giống như cư dân mạng bình luận nhưng mà cô vẫn cảm thấy khó chịu.    Cô nhìn thật lâu, vừa chuẩn bị đặt điện thoại xuống, coi như không biết gì thì Chu Thịnh một lần nữa gọi điện thoại đến, giọng nói có vẻ dặt dè, cẩn thận.    “A lô.”   Chu Thịnh giật mình, kinh ngạc nói: “Vợ à, em chưa ngủ sao?”   Bắc Bắc ừm hừ một tiếng, cố gắng để giọng mình giống như bình thường, cô muốn xem xem Chu Thịnh có chủ động nói về việc lên hot search của mình hay không.    Chu Thịnh ho một cái, buồn tủi nói: “Vợ ơi, anh làm sai rồi.”   Bắc Bắc lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”   Chu Thịnh nghe vậy liền nói: “Vừa rồi em không lên weibo sao?”   “Không lên.”   “Oh. . . . . . . . . . Vậy cái gì em cũng không biết?”   Bắc Bắc im lặng, nhịn cười hỏi: “Em nên biết cái gì?”   Chu Thịnh thở dài: “Anh nói với em nhưng em đừng giận là được.”   “Được, anh nói đi.”   “Anh vừa lên hot search rồi.”   Bắc Bắc “a” một tiếng, có hơi ‘ngạc nhiên’: “Sau đó thì sao? Lâu rồi mới lên hot search, anh nhớ à?”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . Bậy bạ, anh có muốn lên hot search đâu.”   “Anh chưa nói tại sao anh lại lên hot search?”   Giọng nói của Chu Thịnh nhỏ đi nhiều, oan ức nói: “Thật ra, anh không muốn lên đâu. Không phải tối hôm qua anh đã nói với em là tối nay anh đi gặp khách hàng sao?”   “Ừm, sau đó?” Chuyện này thì Bắc Bắc biết, bình thường hàng ngày Chu Thịnh làm chuyện gì, gặp ai, hay là đi chơi với bạn bè nào, trước đó một đêm anh thường báo cho Bắc Bắc biết.    Cho dù Bắc Bắc không hỏi thì Chu Thịnh cũng thường chủ động nói ra, khiến cho Bắc Bắc không muốn để ý cũng khó.   “Anh lên hot search với việc đi gặp khách hàng thì có liên quan gì?” Bắc Bắc ngừng lại, vừa nghĩ đến một khả năng, còn chưa nói ra, bên kia Chu Thịnh đã thành thật khai báo: “Cùng lên hot search với anh chính là khách hàng hôm nay gặp.”    Anh ngay lập tức giải thích: “Anh rõ ràng đi song song với cô ta vào khách sạn, làm sao lại chụp thành cánh tay kề sát lại chứ, rõ ràng phía trước vẫn có mấy người nữa, làm sao lại chụp thành chỉ có hai người đơn lẻ đi vào khách sạn.” Chu Thịnh càng nói càng tức, nói với Bắc Bắc: “Paparazzi bêu xấu anh.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .” Cô trừng mắt nhìn, hỏi: “Ai bêu xấu anh?”   Chu Thịnh: “Paparazzi.”   Bắc Bắc cạn lời, hết nói nổi với cách nghĩ của anh.    “Còn không phải do đức hạnh trước đây của anh sao, nếu không thì paparazzi làm sao ngày ngày bám theo anh được.”   Chu Thịnh không có gì nói lại, phản bác yếu ớt: “Vợ à, chuyện hôm nay thực sự cái gì anh cũng không làm, nếu em không tin thì có thể hỏi Tào Nhất Minh.”   Bắc Bắc cười lạnh: “Em không muốn hỏi.”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . .Vậy em giận rồi à?”   Nghe vậy, Bắc Bắc mím môi, không nói.    Cô cũng không biết mình có giận hay không nữa. Mặc dù biết Chu Thịnh không làm gì, người đó cũng có thể thực sự là khách hàng, hai người chỉ bàn chuyện làm ăn nhưng mà cô vẫn cảm thấy không thoải mái.    Chu Thịnh được quá nhiều người thích. Với thân phận của anh, bản lĩnh lên hot search này nhất định khiến cho cuộc sống của anh đều bị mọi người soi mói, giống như làm bất cứ chuyện gì đều bị chụp lại, bị mọi người để ý.    Chu Thịnh nghe thấy đầu dây bên này yên tĩnh thì đau đầu, có rất nhiều chuyện, anh thực sự không biết nên giải thích thế nào cho Bắc Bắc.    Sau khi suy nghĩ, Chu Thịnh nói: “Bắc Bắc.”   “Hả? Chuyện gì?”   “Anh đảm bảo sau này nhất định không lên hot search nữa.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Ồ, nghĩ về mấy hot search trước kia của anh, em không chắc sẽ tin tưởng anh.” Nói đến đây, Bắc Bắc cảm thấy bực bội: “Chúng ta nói về những hot search trước kia của anh, chuyện về Oanh Oanh, Yến Yến là thế nào?”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . Được.”   “Anh thực sự muốn nói?” Không thể không nói, Bắc Bắc thấy giật mình, vốn dĩ những chuyện cũ của Chu Thịnh, cô thực sự không quá có ý muốn dò hỏi cặn kẽ, nhưng mà hiện tại không hiểu tại sao lại hứng thú.    Chu Thịnh bật cười: “Tại sao lại không muốn nói? Lần trước anh muốn nói nhưng em không nghe.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .  Em nghĩ anh chỉ nói đùa thôi.”    Chu Thịnh ho một cái, để chứng minh trong sạch: “Chuyện này, anh không nói đùa với em.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . Ồ, đợi em về hãy nói, giờ em buồn ngủ rồi, được chứ?”   “Được.”    Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc giống như ốc sên, trốn vào trong vỏ ốc của mình, chốc lát vừa rồi, cô đã hối hận.    Cô sợ lỡ như nghe thấy những chuyện không vui thì mấy ngày tới có thể không yên lòng được, dứt khoát đợi đến khi về nhà đi, lúc đó, ba mặt một lời nói chuyện chắc sẽ dễ dàng hơn.    *   Ngày tháng Bắc Bắc ở đoàn phim cũng xem như nhẹ nhàng, những cảnh quay với dây cáp cũng không nhiều, mà đạo diễn hay những nhân viên khác cũng coi như thân quen.    Mọi người đều dễ làm việc chung, có thể nói Bắc Bắc đã quay phim khá lâu rồi nhưng lần đầu tiên có một đoàn phim thoải mái như vậy.    Trong đoàn, đạo diễn và diễn viên đều rất tốt, không có quá nhiều lục đục với nhau, chỉ trừ một điều, Bắc Bắc không muốn ở chung một chỗ với Lê Tiêu.    Ví dụ như khi Bắc Bắc ngồi một mình trên ghế, Lê Tiêu đi đến, cô sẽ tìm cớ tránh đi hoặc là kêu Triệu Manh Manh đến.    Hôm nay, Triệu Manh Manh xin nghỉ, trong đoàn phim chỉ có Bắc Bắc, Lê Tiêu và vài diễn viên mà cô không thân lắm. Bắc Bắc vừa cầm bình giữ nhiệt ngồi xuống, Lê Tiêu liền đi tới.   “Bắc Bắc.”   “Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh ta: “Có chuyện gì không?”   Lê Tiêu thản nhiên nói: “Có, còn hai ngày nữa em quay xong đúng không?”   Bắc Bắc gật đầu: “Vâng.”    Lê Tiêu mỉm cười: “Anh đến xin phương thức liên lạc.”   “Hả?” Bắc Bắc sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Phương thức liên lạc gì?”   “Của em.” Lê Tiêu thâm thúy liếc nhìn cô: “Số điện thoại và wechat.”   Bắc Bắc sửng sốt vài giây rồi tự nhiên nói: “Không phải đều trong nhóm chat sao?” Tất cả diễn viên trong đoàn đều ở trong một nhóm wechat, trợ lý của Mã Viễn đều thêm mọi người vào.   Nói đến đây, Lê Tiêu cười nhạt, liếc nhìn khuôn mặt Bắc Bắc, làm bộ làm tịch nói: “Ở trong nhóm chat sao? Anh cũng đã thêm rồi, nhưng em không chấp nhận.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . .” Cô cười gượng, lúng túng nói: “Vậy sao? Chắc có thể em không để ý đến.”   Lê Tiêu nhướng mày, cũng không để ý: “Không sao, cũng có những lúc anh không chú ý, bây giờ em thêm vào là được, thuận tiện cho sau này liên lạc.” Nói xong, Lê Tiêu lấy điện thoại ra trước mặt Bắc Bắc.    Bắc Bắc thấy kiểu này, không thể không thêm được rồi.    Cô yên lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra, nhanh chóng thêm bạn theo như yêu cầu của Lê Tiêu.    Sau khi làm xong, Bắc Bắc nhìn anh ta: “Còn về số điện thoại, bên chỗ đạo diễn Mã không phải đều có sao?”   “Ừm nhưng ông ấy nói trước kia em không đồng ý cho người khác biết.”   Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .” Trong lòng cô âm thầm bày tỏ bái phục với đạo diễn Mã, hay lắm đạo diễn! ! ! !   Cuối cùng của cuối cùng, số điện thoại của Bắc Bắc không còn cách nào khác mà phải đưa cho Lê Tiêu.    Sau khi lấy được số điện thoại, Lê Tiêu mới bắt đầu nói chuyện chính.   “Phải rồi, anh nghe nói em vẫn chưa ký hợp đồng với công ty quản lý.”   “Ừm, vẫn chưa.”   Lê Tiêu im lặng rồi hỏi: “Muốn nghe lời đề nghị của anh không?”   Bắc Bắc thấy sự nhiệt tình hơi quá của Lê Tiêu thì cảm thấy áp lực, nhưng mà cũng không thể thẳng thừng từ chối được, mỉm cười nói: “Được chứ.”   Lê Tiêu gật đầu, suy nghĩ một lát: “Anh đề nghị em tìm công ty ký hợp đồng nhưng mà tốt nhất đừng ký quá lâu dài.”   “Anh có đề cử công ty nào không?”   Mắt Lê Tiêu sáng lên, hỏi Bắc Bắc: “Nếu như em không để ý, có thể thử đến Thừa Thăng.”   Thừa Thăng là công ty hiện tại của Lê Tiêu. Mặc dù bây giờ anh đã tự có địa vị xã hội, cũng tự mình thành lập phòng làm việc riêng nhưng có nhiều việc vẫn phải nhờ Thừa Thăng phụ trách giải quyết.    Anh ta nói: “Nếu em có ý định này, anh có thể hẹn tổng giám đốc của Thừa Thăng nói chuyện, về người quản lý cũng có thể giới thiệu cho em.”   Bắc Bắc suy nghĩ rồi liền lắc đầu: “Không, không, cái này em cần phải suy nghĩ kỹ.” Cô hết sức chân thành nhìn anh ta nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, nhưng mà chuyện này em cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.”   Lê Tiêu cười thờ ơ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lóe lên ý mong đợi: “Không có gì, nên như thế.”   Bắc Bắc cười trừ, đưa tay chỉ chỉ: “Em qua bên chỗ đạo diễn hỏi chút việc.”   “Đi đi.”   Sau khi được giải thoát, Bắc Bắc liền chạy vội đi, nói chuyện với Lê Tiêu quả là áp lực ghê gớm, cô chịu không nổi.    Thái độ của con người Lê Tiêu này đối với Bắc Bắc, đừng nói là Bắc Bắc, đến những người khác cũng không rõ, nếu nói không tốt thì lại rất tốt nhưng mà nếu nói rất tốt thì lại không quá tốt.    Chính là thái độ mập mờ, không rõ ràng nhưng mà Bắc Bắc . . . . . . . . không muốn mập mờ với anh ta.    *   Chớp mắt, phần diễn của Bắc Bắc trong bộ phim của đạo diễn Mã đã kết thúc.    Ngày đóng máy, buổi trưa, Bắc Bắc còn nhận được bó hoa đạo diễn Mã đặc biệt gửi tặng, cô nở nụ cười cảm ơn.    Mã Viễn vỗ vai cổ vũ cô: “Biểu hiện khá lắm, chú có lòng tin sau khi bộ phim này phát hành, cháu nhất định sẽ nổi tiếng.”   Bắc Bắc bật cười: “Không sao, không nổi tiếng cũng không vấn đề gì, dù sao được quay phim là cháu rất vui rồi.”   Mã Viễn ừm một cái: “Chắc chắn nổi. Vai diễn này nhất định sẽ nổi.” Điều này, Mã Viễn rất tự tin.    Còn Bắc Bắc, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.    Cùng ăn bữa cơm cuối cùng với mọi người trong đoàn làm phim, sau khi chào tạm biệt, Bắc Bắc về khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về nhà.    Cô vừa mang hành lý xuống dưới, đợi nhân viên đoàn phim đưa đến sân bay, còn chưa quay đầu, Bắc Bắc đã nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc: “Vợ ơi, lên xe đi.”   Bắc Bắc giật mình, ngước mắt nhìn qua, khuôn mặt của Chu Thịnh xuất hiện ở trong xe, cô trợn mắt, ngạc nhiên.    “Sao anh lại ở đây? ?”   Chu Thịnh cười gật đầu: “Lên xe trước đi.”   Tài xế đằng trước xuống xe, cất hành lý của Bắc Bắc vào cốp, cô lên xe ngồi. Vừa lên xe thì tay cô đã bị ai đó nắm lại.    Cô thắc mắc hỏi: “Sao anh ở đây?”   Chu Thịnh bất đắc dĩ cười: “Đón em về nhà.”   Bắc Bắc liếc mắt dò xét anh, nghiêm túc nói: “Nói thật đi.”   “Anh nói thật. Em quay xong rồi, anh còn không đến đón em về nhà sao?”   Bắc Bắc nghẹn lời, trong nháy mắt cảm thấy hợp lý.    “Vậy tại sao anh biết em khi nào quay xong?”   “Thì, anh gọi cho Mã Viễn.”   Nghe vậy, Bắc Bắc ồ một tiếng, xem như hiểu rồi.    Cô im lặng, nhìn người tài xế phía trước: “Anh mang theo tài xế đến?”   “Không phải, một mình anh đến.”   Hai người nói chuyện một hồi chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Vé máy bay đã đặt trước, còn Chu Thịnh không biết giở trò gì mà đổi được vé của Bắc Bắc, hai người ngồi cùng nhau, còn là ngồi khoang hạng nhất nữa.    Khi về đến nhà thì đã là buổi tối. Chu Thịnh sắp xếp tài xế đến đón hai người, cả quá trình đi rất suôn sẻ.    Trên máy bay, Bắc Bắc đã ngủ một giấc. Trái lại với tinh thần mệt mỏi, uể oải khi vừa xuống máy bay thì cô lại rất vui vẻ.    Bắc Bắc nhìn ánh sáng sặc sỡ ngoài cửa sổ, chỉ hơn nửa tháng không về mà cô có cảm giác giống như rất lâu, rất lâu không ở nơi này.    Nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ khá lâu, những ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào trong xe, Bắc Bắc hỏi Chu Thịnh: “Ngày mai anh có đi làm không?”    “Không, ở nhà với em.”   Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày, gật đầu nói: “Hay lắm, hay lắm, ngày mai chúng ta đi siêu thị.”   “Hả? Đi siêu thị làm gì?”   Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh cười thần bí: “Anh đoán đi.”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . .” Anh đoán không ra.    Sau khi hai người về nhà, Chu Thịnh vươn tay vuốt mái tóc của Bắc Bắc, nhỏ giọng nói: “Đi tắm rửa đi.”   “Vâng, anh cũng đi đi.”   Hai người tắm rửa sạch sẽ xong, Bắc Bắc đột nhiên gọi Chu Thịnh: “Anh ra đây đi.”   Chu Thịnh giật mình, từ phòng ngủ đi ra phòng khách, Bắc Bắc đã ngồi rất ngay ngắn trên sô pha.   “Chúng ta nói chuyện đi, về những scandal tình cảm trước kia của anh thì thế nào?”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . Em không buồn ngủ à?”   Bắc Bắc trừng mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Không buồn ngủ. Trên máy bay em ngủ rồi.” Nếu như biết, nguyên nhân cô ngủ trên máy bay là để lúc này đây, sau khi về nhà sẽ thẩm vấn anh thì Chu Thịnh đã nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.    Chu Thịnh nghẹn lời, đối với việc nửa đêm vợ mình hăng hái như vậy, anh thực sự không còn cách nào từ chối.    “Được.”   Bắc Bắc nhướng mày: “Vậy bây giờ bắt đầu đi. Về em gái người mẫu đi, Vu Oanh Oanh đúng không? Làm sao anh quen?”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . .  . . . .” Che miệng khẽ ho, anh thẳng thắn nói rõ với Bắc Bắc.    Thật sự mà nói, bản lĩnh lên hot search của Chu Thịnh hoàn toàn là do thân phận của anh gây ra. Hơn nữa trước kia Chu Thịnh ham chơi, thỉnh thoảng còn đi đến mấy nơi như quán bar, uống rượu, cùng bạn bè vui chơi cũng rất là bình thường.    Nhưng mà mỗi lần đi, bạn bè đều dẫn theo bạn gái, duy nhất chỉ có Chu Thịnh từ đầu đến cuối cô đơn lẻ bóng.    Lâu dần lâu dần, bạn bè của anh lại nghĩ ra trò xấu, mỗi lần đều gọi một cô gái đến cho Chu Thịnh, mà Vu Oanh Oanh cũng gặp Chu Thịnh khi đó, làm bạn gái khoảng một tiếng của Chu Thịnh.    Cứ như vậy, bạn bè gọi bạn gái đến cho Chu Thịnh đều là người ở trong giới giải trí. Thân phận của Chu Thịnh đặc biệt, khi đó những tin tức này đối với anh không quan trọng, mặc kệ cho báo chí viết lung tung, cũng coi như đang quảng cáo cho Chu thị.    Nhưng thật không ngờ, bây giờ lại diễn ra một màn như thế này.    Bắc Bắc nghe vậy, cảm thấy khó tin: “Vậy nên anh chính là bán đứng bản thân, giúp Chu thị quảng cáo?”   Cô chế giễu nói: “Thật bất ngờ, tổng giám đốc Chu lại hy sinh thân mình như vậy.”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . Anh không có ý này. Anh có thể chứng minh bản thân mình trong sạch, những cô gái đó toàn bộ do bọn nó gọi đến.”   Bắc Bắc bắt được điểm chính: “Bọn nó là ai?”   “Mấy đứa Triệu Tử Dịch đó.” Thời điểm quan trọng, Chu Thịnh bán đứng bạn bè, tuyệt đối không nương tay.    Bắc Bắc gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ: “Được. Ngày mai anh hẹn gặp bạn anh, em sẽ hỏi thử, như vậy được chứ?”   “Được.” Chuyện này, Chu Thịnh hoàn toàn đồng ý.    Thật ra anh hoàn toàn không làm chuyện gì quá giới hạn. Từ nhỏ đến lớn, đối với phụ nữ, Chu Thịnh không quan tâm lắm, chứ đừng nói đến cuộc sống cá nhân hỗn loạn, đó là điều tuyệt đối không thể.    Tuy nhiên truyền thông và báo chí vẫn luôn vì thân phận của anh mà phóng đại sự thật lên gấp nhiều lần, chỉ vì muốn kiếm lời từ lượng người đọc, dần dần, Chu Thịnh lại càng có vô số danh hiệu.    Cái gì mà công tử đào hoa, gì mà bản lĩnh hot search, cái gì mà mang bạn gái lên hot search, vân vân, tất cả đều có.    Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, thật ra cô tin lời anh nói. Bắc Bắc đặc biệt tìm hiểu về những tin tức liên quan đến Chu Thịnh trước đây, rất nhiều ảnh thực ra cũng không phải là thân mật, thậm chí truyền thông còn chưa từng chụp được ảnh anh hôn ai ở ngoài đường, chỉ nói là hai người ngồi cùng nhau, một trước một sau đi vào những nơi ăn chơi hay khách sạn, vân vân.    Tuy rằng tin tưởng nhưng Bắc Bắc cũng cảm thấy trong lòng nặng nề, bực bội, khiến cô khó chịu.    “Chu Thịnh.”   “Hửm?”   “Ngày mai đi siêu thị.”   “Anh biết rồi.” Chu Thịnh thấy Bắc Bắc lại nhắc việc đi siêu thị, cảm thấy rất ngạc nhiên.    “Đi siêu thị làm gì?”   Bắc Bắc cười thần bí: “Anh còn nhớ những cách chịu phạt trước đây anh đã nói không?”   “Hả?” Chu Thịnh hốt hoảng nhìn cô.    Bắc Bắc cười như không cười nhìn anh: “Em không vui, chồng của em từ sáng đến tối đều cùng những người phụ nữ khác lên hot search.” Cô ngừng lại, cố ý nói: “Lần trước anh đã nói, anh tình nguyện dùng tay chặt gạch này, rồi quỳ bàn phím này. Em nghĩ rồi, quỳ vỏ sầu riêng đi, vừa đúng lúc em muốn ăn sầu riêng.”   Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . .. .  . .” Câm nín, không lực chống trả.    Nói xong, Bắc Bắc nhìn mặt mày thay đổi của anh, còn cố ý vỗ vỗ vai anh, bảy tỏ lòng cảm thông sâu sắc.    “Ngày mai đi siêu thị, mua mười quả sầu riêng về nhà quỳ!”