Chồng thê nô cưng sủng vợ tận trời!

Chương 45 : Vợ! anh muốn! h++ (2)

Cháp trước Võ Ngọc cởi từng cái cúc áo sơ mi trên người anh ra, cho đến khi cả cơ ngực, lẫn cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mặt mà hài lòng cười một cái.... Võ Ngọc cúi thấp người ngậm lấy đầu ti trên ngực anh mà mút liếm, tuy so với kĩ thuật của Đào Thuận thì Cô chả đáng gì. Nhưng về phần kích thích người đàn ông của Cô xem ra cũng không hề nhỏ chút nào, - Thật không ngờ Vợ anh hôm nay lại có thể nhiệt tình đến vậy! Ánh mắt Đào Thuận trở nên mụ mị hơn trước hành động của Võ Ngọc đang làm. Anh nhắm nghiền hai mắt tận hưởng cảm giác từ chiếc lưỡi của Cô trên ngực mình. Võ Ngọc thấy anh vì hành động của cô trong lòng lại dâng lên một cảm giác gì đó lạ lẫm và có chút vui vẻ. Đôi tay mò xuống đũng quần của anh mà sờ mó... chạm đến cái vật bên trong đang phình to ra mà có phần sợ hãi. - Vợ... Đôi mắt Đào Thuận không còn vẻ cao lãnh của mọi khi nữa, mà thay vào đó là dục vọng muốn chiếm hữu rất cao mở miệng gọi Cô. Võ Ngọc nghe anh gọi tay thì cởi bỏ chiếc cúc quần của anh ra, hiện tại trên người anh chỉ còn mỗi cái quần lót che đậy tiểu Thuận Thuận đang gào thét bên trong. Đào Thuận nhìn Võ Ngọc cứ chần chừ không làm tiếp mà gấp gáp lật người đè ngược Cô lại dưới thân mình hôn môi Cô. - ưm... Thuận... - Em thật là... cũng biết cách câu dẫn quá nhỉ? - hihi đều học từ anh cả. Võ Ngọc cười vui vẻ đáp lời anh. - Để em Cô nhìn Đào Thuận nói. Đào Thuận cũng không nói gì mà để mặc cô trêu chọc thằng em nhỏ bé của anh. Cô cởi bỏ cái quần lót trên người anh, phơi bài tiểu Thuận Thuận từ nãy giờ đang biểu tình. Võ Ngọc thốt ra một câu không ý thức - To thật. Gần bốn năm bên nhau nhưng vì ngại mà số lần Cô nhìn trực diện tiểu Thuận Thuận của anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. - Em hài lòng về nó chứ? - Anh... thật là. - Tiếp tục Đào Thuận hướng mắt mình nhìn về phía thân dưới của anh ra hiệu cho Võ Ngọc. Không còn vẻ ngại ngùng ban đầu nữa Võ Ngọc liền dùng đôi môi đỏ mọng của Cô ngậm lấy tiểu Thuận Thuận của anh mà mút. Cái miệng ấm nóng nhỏ nhắn của Võ Ngọc ngậm lấy cái vật to lớn kia có chút không vừa miệng. - Hừm... Đào Thuận vì cái miệng nhỏ đang ngậm lấy tiểu Thuận Thuận mút rất kích thích mà hừm một tiếng. Võ Ngọc cảm nhận rất rõ ràng cái vật trong miệng mình càng ngày càng to ra thì phải, lại còn.... dài nữa. - Khụ... khụ... khụ.... Cô ho mấy tiếng vì suýt chút thì... ngạt thở chết cô rồi. Đã quá sức chịu đựng của bản thân nên Đào Thuận liền lật úp người Võ Ngọc xuống mà cho tiểu Thuận Thuận tiến sâu vào bên trong. Cảm giác siết chật bên trong cô vẫn như ngày nào - Tiểu yêu tinh hại người. Đào Thuận buộc miệng nói một câu. Bên dưới thì luận động nhanh hơn. - Ưm... Thuận... chậm... chậm lại. Cô vì sự ra vào của anh mà rên lên. Đào Thuận cũng không hề chậm lại mà có phần di chuyển nhanh hơn, khoảng một lúc nhìn thấy biểu cảm như sắp chịu không nổi của Võ Ngọc thì liền đổi tư thế. Anh để Cô lên phía trên mình nói - Em tiếp tục đi. Võ Ngọc di chuyển theo lời anh nói nhưng tốc độ có phần chậm hơn, - Chậm quá. Anh lên tiếng. Hai tay anh giữ chặt lấy eo cô mà thúc mạnh một cái, rồi di chuyển nhanh dần - Sâu... Thuận... chậm.... chậm... Võ Ngọc chịu không nổi trước cái thúc vừa rồi của anh mà la lên một cái. Cái thúc vừa rồi quả thật đã chạm đến tận sâu bên trong Cô, khiến Võ Ngọc sướng đến tê cả da đầu mà **** *** tuôn ra liên tục. Chảy dài xuống tiểu Thuận Thuận của anh. Đào Thuận biết Vợ đã đạt được khoái cảm của mình mà lật người cô trở về tư thế truyền thống, anh đem đôi chân dài trắng nõn của Cô để lên vai mình mà tiếp tục di chuyển. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hiệp một cũng phải mất gần hai tiếng, Võ Ngọc không biết đã bị anh cho trèo lên rồi tuột xuống hết bao lần. Chỉ khi kết thúc cả người cô mồ hôi nhễ nhại, cơ thể không còn chút sức lực nào. Đào Thuận chạy nước rút nên di chuyển rất nhanh, mỗi cái đâm như sâu thẩm vào bên trong người Cô rồi sau đó bắn ra toàn bộ. Hai thân thể trần như mộng mà quấn lấy nhau! Đào Thuận nhìn người con gái trước mắt vì anh chút sức cũng không còn mà thương xót. - Chỉ vài tháng nữa thôi em chính thức sẽ gả cho anh, làm Đào phu nhân của Đào Thuận này! Anh hứa sẽ bảo vệ mẹ con em và cả gia đình nhỏ của chúng ta! Vợ Yêu! Đào Thuận nói đôi môi mỏng hôn lên trán cô một cái. Tối đó trong căn phòng ngập tràn hoan ái, tiếng va chạm da thịt cùng với tiếng rên rỉ của người con gái vang khắp cả phòng, không biết đến bao lâu mới dừng lại. Buổi sáng Trên chiếc giường nọ người đàn ông đang ôm người con gái trong lòng ngủ say. Võ Ngọc cựa quậy người rồi mở mất nhìn anh - Sau có thể đẹp trai đến mức này được chứ? Cô chạm tay mình vào gương mặt góc cạnh của anh rồi đến hàng lông mài rậm kia, cái mũi cao vút này, cả đôi mắt ấy nữa đặc biệt hơn là cái miệng đó. Hoàn hảo! - Chồng... Em yêu anh! Võ Ngọc thủ thỉ bên tai anh. - Vợ... Anh cũng yêu em! Đào Thuận đã tỉnh từ lúc Võ Ngọc cựa quậy trong lòng anh nhưng không lên tiếng mà để cô thỏa sức ngấm nhìn mình. Chỉ đến khi nghe được lời cô nói anh mới mở mắt mà đáp lại. Cái cảm giác hạnh phúc này anh và cô đều mong ước nó sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng tương lai còn dài phía trước là chuỗi ngày yên bình hay sóng gió chả ai biết trước được. ...****************...