Chồng thê nô cưng sủng vợ tận trời!
Chương 22 : Bắt đầu kiếp thê nô.
- Mẹ... như vậy có cần gọi cho A Thuận báo với anh ấy một tiếng không ạ? vẻ mặt có chút bối rối của Võ Ngọc nhìn mẹ chồng Cô.
- Ha ha con cứ để đó cho mẹ nói rồi Trương Ánh lấy điện thoại từ trong túi xách ra bấm số rồi nhấn nút gọi cho con trai.
Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ đang gọi Mặt Lạnh chỉ vừa đổ được hai hồi chuông thì đầu dây bên kia đã có người lên tiếng trả lời
[- Con nghe đây mẹ... Vợ con không sao chứ. ]
- hu hu có... có chuyện lớn rồi... Con nhanh về đi.
[- Mẹ có chuyện gì người mau nói đi!] giọng vô cùng lo lắng.
- Con về nhanh rồi mẹ sẽ nói con nghe. bà sụt sùi nói sau đó tắt máy luôn không để Đào Thuận kịp nói gì thêm.
- Mẹ làm vậy anh ấy có giận không.
- Con yên tâm sẽ không có gì đâu bây giờ chúng ta về nhà sau đó mẹ sẽ nấu vài món bồi bổ cho con và cháu của mẹ. Trương Ánh vui vẻ nói rồi còn xoa xoa lên cái bụng phẳng lì của Cô. biệt thự Đào Viên
Võ Ngọc đang ngồi nhâm nhi một ít đồ ngọt và trái cây thì bên ngoài nghe được tiếng giày gấp gáp như muốn bay vào nhà luôn vậy
- MẸ... VỢ CON CÔ ẤY SAO RỒI!. Âm thanh vô cùng lớn khiến Võ Ngọc giật nãy mình.
- Chồng yêu em ở đây.. em không làm sao cả. Võ Ngọc cười híp mắt gọi anh.
Nhìn thấy Cô bình tình mà ngồi đó ăn bánh mặt không một chút lo lắng làm anh không khỏi nghi ngờ một chút.
Đào Thuận đi lại ngồi bên canh Võ Ngọc
- Em không sao thật chứ? nhưng trong điện thoại mẹ bảo anh về gấp còn có chuyện quan trọng muốn nói. trên mặt anh hiện rõ sự lo lắng và quan tâm Cô.
Dưới bếp bà vừa nghe tiếng con trai gọi cũng lật đật chạy lên
- Thuận Thuận về rồi a...mẹ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với con. Trương Ánh vẫn còn muốn chọc cho thằng con trai mình nên làm ra vẻ khẩn trương rồi nói.
- Có chuyện gì mẹ nói đi. Đào Thuận hấp tấp muốn biết
- Cái này... tiểu Ngọc con đưa tờ giấy cho nó xem đi con. bà nhìn sang Võ Ngọc nói còn liếc mắt ra hiệu.
Võ Ngọc từ nãy giờ im lặng không dám lên tiếng nghe mẹ chồng gọi mình thì cũng ngoan ngoãn lấy trong túi ra tờ giấy đưa đến trước mặt anh.
Đào Thuận cầm tờ giấy trên tay vẫn chưa hiểu chuyện gì thì bên cạnh Trương Ánh đã lên tiếng
- Ta... ta... sắp làm bà nội rồi... híc...híc.. bà vờ khóc trước mặt anh.
- Chỉ là làm bà nội thôi mà sao mẹ lại phản ứng thái quá như vậy chứ. Đào Thuận nói như là chuyện mẹ anh sắp làm bà không hề có liên quan gì đến anh vậy.
Chỉ ba giây sau đó anh cảm nhận được hình như mình đã nói sai cái gì rồi thì bị ánh mắt hai người phụ nữ nhìn mình như tia lửa
- CÁI GÌ. Không hẹn nhau mà cả hai người một già một trẻ cùng lên tiếng.
- Con có bị ngốc không vậy? Trương Ánh mắng anh.
- Thì là mẹ sắp làm bà nội còn con sẽ làm ba... à... làm ba. Anh lập lại cái từ làm ba vờ như hiểu được mọi chuyện rồi.
- Hả... là làm ba á... ý là vợ con cố ấy.. mang thai rồi? Đào Thuận nói không thành câu mà lắp ba lắp bắp sau đó ôm chặt Võ Ngọc vào người hôn lấy hôn để giống như hiện tại là không có ai ở đó vậy.
Chỉ là vô tình thôi mà Trương Ánh ăn nguyên một nồi cẩu lương từ con trai.
- Anh bình tĩnh lại chút...
- Sau có thể bình tĩnh được chứ đây là một chuyện rất quan trọng đó em biết không anh sắp được lên chức rồi... là được làm bà đó. Đào Thuận vui mừng nói.
- Lúc đầu em còn nghĩ anh sẽ không chấp nhận nổi nên có chút lo lắng còn hiện tại có lẽ em sai rồi. Võ Ngọc nhìn biểu cảm của anh bây giờ không khỏi vui lây.
- Hai đứa đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm Mẹ đã gọi cho Ba và em con hay rồi chắc có lẽ một lát cũng sẽ qua ngay thôi.
Một lát sau cả nhà năm người ngồi ở bàn ăn còn có thêm Hoa Nhung đi cùng Đào Văn đến để chúc mừng Cô.
- Ngọc Ngọc chúc mừng cậu sắp được làm mẹ rồi... Oa thật là thích quá đi nha. Hoa Nhung ôm chầm lấy Cô vui vẻ nói.
- Đúng đó chị dâu em chúc mừng chị sắp được làm mẹ rồi mà em cũng sắp lên chức chú nữa. Đào Văn vẻ mặt cười tươi nhìn Cô nói.
- Cảm ơn em và cả cậu nữa. Võ Ngọc nhìn hai người rồi cảm ơn.
Trong lúc ăn cơm có xảy ra chút chuyện nho nhỏ như này
- Vợ em ăn cái này nè rất tốt cho hai mẹ con đó. Đào Thuận gâp một miếng cá chép vào chén Võ Ngọc lên tiếng.
Cô còn chưa kịp ăn thì
- Tiểu Ngọc con ăn cái này nè cũng rất tốt cho phụ nữ mang thai đó nha. mẹ chồng Cô nói cũng bỏ vào chén Cô một miếng cá hồi.
- Ngọc Ngọc còn có cái này nữa cậu phải ăn nhiều vào để sau khi cậu sinh em bé sẽ không bị mập mà vẫn tốt cho sức khỏe của bé nữa nhe. Hoa Nhung gấp một miếng sup lơ xanh cho vào chén Cô.
Cứ như thế Võ Ngọc không cần phải động đũa mà chén vẫn cứ như vậy chồng một miếng, mẹ chồng một miếng, bạn Cô một miếng đến cả Ba chồng và em chồng cũng thay phiên nhau mà gấp thức ăn cho Cô.
Vì mẹ chồng khá là lo lắng cho sức khỏe của Võ Ngọc và cháu nên quyết định trước lúc Võ Ngọc sanh sẽ dọn qua đây ở mà tiện chăm sóc cho Cô.
Đào Thuận nghe xong liền không đồng ý mà từ chối ngay.
Kết quả là mẹ không nhường con mà con cũng không nhường mẹ nên cả hai đành mỗi người nhượng bộ một chút vì vậy mà Đào Thuận đành để Mẹ anh hàng tuần vào thứ bảy và chủ nhật sẽ qua chơi với Cô.
Trên phòng ngủ
- Vợ để anh massage cho em. Đào Thuận nhảy lên giường rồi xoa bóp chân cho Võ Ngọc.
- Có thoải mái không?
- Rất thoải mái Võ Ngọc dựa lưng về đầu giường tận hưởng.
- Em có khát nước không? anh lấy giúp em.
- Có một chút a.
- Được được em ở đây đợi anh một lát anh sẽ quay lại ngay. cạch
- Nước của em đây... Đào Thuận trên tay cầm theo một ly nước ép cam đưa đến trước mặt Võ Ngọc.
- Em uống đi. Cô nhận lấy rồi uống một hơi.
- Được rồi vậy chúng ta ngủ sớm thôi. Anh tắt đèn rồi di chuyển nhẹ nhàng nằm cạnh Võ Ngọc.
Nữa đêm
- Thuận... em đói. Võ Ngọc ngồi dậy lai lai người anh dậy.
- ư.... Có chuyện gì vậy Vợ. anh nheo mắt giọng ngáy ngủ hỏi cô.
- Em đói quá không ngủ được.
Đào Thuận bò dạy khỏi giường còn căn dặn Võ Ngọc
- Em ở đây nhé anh xuống bếp coi còn gì ăn không rồi đem lên cho em.
Võ Ngọc gật đầu một cái nhìn anh bước vội ra khỏi cửa. mười lăm phút sau
Đào Thuận trên tay cầm một dĩa thức ăn kèm ly sữa nóng đặt trên đầu giường gọi Võ Ngọc.
- Dậy ăn thôi Vợ. Đào Thuận bước đến cạnh Cô gọi.
Võ Ngọc đang buồn ngủ mà ngửi được mùi thức ăn thì bừng tỉnh hẳn. Không quá năm phút dĩa thức ăn cùng ly sữa đã được Cô ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn rồi thì Võ Ngọc cũng quay lại giường và tiếp tục ngủ.
Đào Thuận nhìn dáng vẻ mê ăn ham ngủ của Cô xong lại phì cười rồi ôm Võ Ngọc chìm vào giấc ngủ.
......................
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
23 chương
120 chương
7 chương
79 chương
444 chương